Friday, April 14, 2017

What do you have in store for me?

Đi nghỉ, cả nhà thuê nhà sàn toàn gỗ, đồ đạc toàn gỗ mộc, có cái hiên rộng thênh thang nhìn ra biển, cũng toàn bằng gỗ mộc. Suốt một tuần, ngày nào cũng đi khám phá thăm thú đảo. Biển thì bãi cát rộng dài, hoang sơ. Rừng thì nguyên sinh sâu thẳm, tiếng rừng tĩnh lặng, hương rừng thơm ngát. Đảo này xưa là thuộc địa của Bồ Đào Nha, vẫn còn truyền thống ẩm thực tốt. Trong thành phố vẫn còn những ngôi biệt thự cũ kỹ xinh đẹp với những hiên nhà nhìn ra những khu vườn nhiệt đới xanh rượi xứ thuộc địa.
Rời São Tomé, cả nhà bay sang Príncipe, đang hào hứng vì Príncipe còn hoang sơ hơn cả São Tomé, hứa hẹn nhiều cuộc phiêu lưu khám phá hơn nữa, ai ngờ đến khu nghỉ dưỡng ngày hôm trước thì hôm sau xảy ra chuyện ngay.
Bắt đầu bằng việc gần 6h sáng con Anna mò vào phòng mình báo cáo một tràng bằng tiếng Anh “mamma, Anna ốm. Anna sốt, đầu Anna đau, mắt Anna chảy nước, họng Anna đau, bụng Anna đau, chân tay Anna mỏi”. Mình dắt nó vào nhà vệ sinh. Đi vệ sinh xong chắc ruột quặn lên hay sao đó mà nó lại báo cáo tiếp “Chắc hông Anna gãy mất rồi”. Mình chưa kịp buồn cười cái kiểu tự chẩn bệnh của nó thì đã hoảng hồn vì đo nhiệt độ thấy nó đã sốt gần 39 độ. Gọi ngài dậy, ngài lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh rồi lại lảo đảo chạy ra. Ngài cũng đã sốt nốt.
Mình lo quá. Mấy ngày trước trèo đèo lội suối rúc vào đủ các ngõ ngách trong rừng, có khi bị muỗi sốt rét đốt rồi cũng nên. Sốt rét này nếu chữa ngay thì đơn giản, chứ để lâu rất nguy hiểm. Thế là mình gọi cho chị quản lý khu nghỉ dưỡng bảo cho chồng con mình đi viện ngay.
Đến viện, hai bố con làm xét nghiệm sốt rét, kết quả âm tính nhưng con Anna vừa sốt cao vừa nôn vọt nên bị giữ lại. Mình thấy ngài bộ dạng thảm quá nên bảo thôi anh về nằm nghỉ đi, 2h trưa mang đồ ăn vào cho em. Ngài nghe xong tót đi luôn như sợ mình đổi ý. Chưa đầy 2 tiếng sau, nghe tiếng chân ngài quay lại mình đã linh cảm có sự chẳng lành. Bình thường mình bảo 2h trưa thì ngài phải lý do lý trấu trì hoãn đến 3h là ít, chứ quay lại sớm thế này là có chuyện rồi. Y như rằng ngẩng lên thì thấy ngài thiểu não dắt theo cả con Lila đang khóc ti tỉ. Thế là từ đó 3 bố con ngài nằm liệt giường luôn.
Đêm đầu tiên thật là khó khăn. Chồng mình bình thường sốt 37.1 độ đã làm toáng lên, thì lần này sốt đến hơn 39 độ thì tự hiểu rồi nha, nằm như chết. Con thì cả hai đứa đều sốt tới 40 độ, vừa nôn vừa đi ỉa. Nhà vệ sinh tối thui không cái nào có đèn, không có giấy vệ sinh, không có thùng rác, không toilet nào xả được nước, thậm chí vòi nước rửa tay mở ra cũng không có nước. Thế là mỗi lần con đi ị, mình phải dẫn nó vào nhà vệ sinh xách theo cả cái lọ truyền nước, nó ị xong rồi thì dẫn nó trở lại giường, treo cái lọ truyền nước lên cọc, rồi mang giấy vệ sinh tìm chỗ vứt, mang thau chạy ra ngoài lấy nước mang vào nhà vệ sinh dội. Nhiều lúc hớt hải dẫn được con vào nhà vệ sinh thì nó đã kịp té re hết ra quần áo sàn nhà mình lại bò ra lau dọn. Vài tiếng sau thì mình may quá mượn bệnh viện được cái bô. Đứa nào đòi đi ị là mình nhét cái bô vào. Sau đó mang bô đi đổ, rồi mang bô ra ngoài đường tráng, sau đó lại mang đầy bô nước vào dội toilet. Sau đó mang bô cất vào gầm giường rồi chạy đi chỗ khác xát xà phòng vào tay rồi chạy từ chỗ xát xà phòng ra ngoài đường để rửa tay, vì chỗ có xà phòng thì không có nước mà chỗ có nước thì lại chẳng có xà phòng. Từng đấy công đoạn cho mỗi lần một đứa đi ị, chỉ để khi vừa rửa tay xong, tay chưa kịp khô quay trở lại giường thì cũng là lúc nó phải đi ị lần tiếp theo. Chưa kể những lúc một con đòi đi ị, một con đòi nôn, trời ơi mình cuống cà kê xoay như chong chóng suốt đêm. Bệnh viện nghèo chả có gì, mình thì vừa đang đi nghỉ vừa con ốm bất ngờ không kịp trở tay, đến cái túi nilon cho con nôn vào cũng không có. Quần áo vừa dính phân vừa dính nôn của con, te tua từ cổ tới tận chân mà chẳng có đồ thay. Khoảng 3, 4h sáng, hai đứa nó vừa nôn vừa ị xong, đang nằm lả đi ngủ, mình đi ra ngoài rửa tay. Y tá trực đã đi ngủ hết, chỉ có mỗi mình mình với hai con chó hoang đứng nhìn nhau chòng chọc. Mình bụng cũng sợ mình đi ra rửa tay lại bị chó cắn phải tiêm phòng dại thì ai chăm chồng con, nhưng vòi nước trong bệnh viện chẳng cái nào có nước nên cứ phải đi liều. Nhìn xung quanh núi rừng xa lạ, vắng lặng,  giữa Phi châu với đủ thứ bệnh tật khủng khiếp, chồng thì mê man, con đứa lớn thì sốt cao quá tay bắt chuồn chuồn và mắt cứ nhìn ngược lên trần, đứa bé thì mê sảng ị đùn ra giường còn chọc tay vào phân vẽ ra nhoe nhoét, Internet không có nên không thể search thông tin bệnh tật, lái xe thì không dám vì chẳng biết đường mà đường rừng thì quanh co trơn trượt chỉ đủ chỗ cho một xe đi, một bên là vách núi thẳng đứng lên, một bên là vách núi thẳng đứng xuống, thằng con lớn thì phải bỏ lại một mình ở khu nghỉ dưỡng nhờ anh chị quản lý trông hộ nóng ruột lắm mà không còn cách nào khác, chỉ kịp dặn nó con ngủ thì mắc màn và đừng xuống biển bơi một mình, tiếng Bồ Đào Nha thì không nói được nên không thể giao tiếp hiệu quả được với bệnh viện, thì mình, dù bình thường cũng thuộc loại thần kinh thép, cũng cảm thấy rối trí hoảng sợ, cũng tự hỏi không biết trời muốn thử thách mình đến đâu. Mình không hề biết rằng như thế vẫn chưa thấm vào đâu cả, vì điều kinh khủng vẫn còn chưa tới...

25 comments:

  1. Đọc mà thấy hoảng theo Giang ơi. Thế giờ mấy bố con nó ổn hơn chưa? Cả nhà về lại chốn văn minh chưa? Tao M.

    ReplyDelete
  2. Trời ơi thật là kinh khủng!!!

    Điều kinh dị nhất khi đi ra nước ngoài: là phải đi bệnh viện đó chị, Dù đó là bệnh viện của nước xịn hay nước nghèo. Bình thường đi viện đã stress rồi, đi viện ở nước ngoài lại càng stress, ko lo tiền thì cũng lo bệnh, rồi ngôn ngữ, và đủ thứ luật lệ phải tuân theo nữa.

    Không ngờ kỳ nghỉ của chị mà sóng gió ghê, may quá vẫn nhà chị vẫn về đông đủ.

    ReplyDelete
  3. Chi Giang oi, em doc nhung cau chuyen cua chi ma cam phuc chi qua. Mot minh chi ma lo du thu chuyen ma khong phan nan gi, ma lai chuyen nghi positive. Nho vay ma khi gap nhieu kho khan trong cuoc song ma em cung da nghi theo chieu huong positive nhu chi. Cau chuyen chi ke doc la thay vat va lam roi vay ma chi noi con chua tham vao dau nua. Em cho doc nhung dieu kinh khung tiep theo.

    First time comment on your blog ever from your "silent" reader.

    ReplyDelete
  4. Thương ba bố con bị ốm, thương em bé Anna lém lỉnh phải nằm giường bệnh. Nhưng mọi việc ổn rồi phải không Giang? Chúc cả nhà Giang mạnh khỏe hạnh phúc nha

    ReplyDelete
  5. Đọc mà thấy sợ quá em ạ. Các con và ngài sao rồi em? Thương em!

    Chị Hương

    ReplyDelete
  6. Mong mọi việc suôn sẻ bình yên nha chị.

    ReplyDelete
  7. Bẵng đi từng ấy thời gian, ngày của em cứ bình lặng trôi qua trong khi đó bên chị khủng hoảng như thế... Em thấy mình thật may mắn, cầu chúc ngày của chị sớm giống như của em.
    Thương chị thương mấy đứa nhỏ quá.

    ReplyDelete
  8. Em đọc mà còn hốt hoảng không biết xử trí ra sao, thương các bé quá chừng. Mong sao giờ mọi việc đều ổn thỏa rồi. Big hugs chị.

    ReplyDelete
  9. Mong cả nhà bình an chị ơi.

    ReplyDelete
  10. Chị ơi, em hy vọng là khi tụi em đọc được những dòng chia sẻ này của chị thì chị và gia đình đã bình an.

    ReplyDelete
  11. Mong la gio chi ngoi ke lai chuyen thi moi nguoi da khoe lai khong sao. Chi vat va qua! (Em go voi khong kip cai Tieng Viet a)

    ReplyDelete
  12. Giờ viết được để kể lại là biết đã qua rồi phải không Giang? Chị nghe mà hãi quá.
    Thuy

    ReplyDelete
  13. Rất mong gia đình chị bình an! Nghe chị kể lo quá...

    ReplyDelete
  14. Tớ đọc mà ngỡ như đang nghe chuyện phim vì quá kinh hoàng. Bên này ai rủ đi camping có đem cần cẩu tới móc tớ cũng mọc rễ không đi vì camping giữa thiên nhiên hoang dại không có toilet là tớ chết. Mong là mọi chuyện đã ổn với gia đình bạn Cún.

    ReplyDelete
  15. Thương cả nhà quá, tội nghiệp bọn trẻ, mong cả nhà chị đã ổn.

    ReplyDelete
  16. Tối qua đọc bài chị viết đến lúc đi ngủ em còn mơ. Đoạn cuối chị chia sẻ khiến em thấy sợ, cảnh lúc ấy quá ngặt nghèo và thương hai bạn La, Na, thương cả Lê phải ở khu nghỉ một mình nữa. Chị gõ lại những dòng này (vẫn không quên chêm thêm sự hài hước trong cảnh éo le như mọi khi) khiến em tin là mọi sóng gió đã qua. Em luôn mong chị và bọn trẻ bình an. Con em ốm ở nơi có bv sẵn, dịch vụ tốt mà em đã rối ruột rồi, đây lại giữa Châu Phi heo hút, rửa tay cũng là việc khó khăn thì quả thực quá sức chịu đựng.

    ReplyDelete
  17. Ôi nghe chị tả mà cũng hoảng lên theo luôn, vậy mà còn kinh khủng hơn được nữa ư, hic hic. Chúc cả nhà chị mau khỏe.

    ReplyDelete
  18. Thương chị, đúng là nhiều lúc mình ko có lựa chọn, sợ, mệt, nản mấy cũng phải cắn răng mà làm. Chuyến đi nghỉ nhớ đời, mong là cả nhà đã hoàn hồn lại

    ReplyDelete
  19. Gia đình em cũng 1 lần đi du lịch và bị tình trạng tương tự như chị, con em nó sốt mê mang, mắt trợn trắng ... thật sự sợ hãi.
    Hy vọng hôm nay gia đình chị đã mạnh khỏe lại.

    ReplyDelete
  20. Eo, thật là một kỳ nghỉ bão táp. Nhưng chị ngồi viết được thế này thì hy vọng là mọi sự đã qua, cả nhà đã ổn và khỏe trở lại. Thương 3 bạn 1 bạn già 2 bạn trẻ nhà chị quá. À, thương cả chú Ale phải một thân một mình nữa.

    ReplyDelete
  21. Cố lên người mẹ can đảm. Chắc khi bạn viết những dòng này thì mọi việc cũng đã ổn rồi nhỉ. Chúc La Na sớm khỏe nhé.

    ReplyDelete
  22. Mình đã đọc blog bạn từ lâu và chưa bao giờ comment dù rất yêu mến và ngưỡng mộ bạn! Nghe bạn kể thật là kinh khủng nhưng mình vẫn tin và cầu chúc cho bạn và gia đình vượt qua những thời khắc khó khăn này! Hy vọng là để đủ bình tĩnh ngồi viết những dòng này thì cả nhà đã được bình an! Chúc ba cha con mau khỏe lại nhé!

    ReplyDelete
  23. Troi oi, thuong chi qua. Hi vong moi nguoi da khoe lai

    ReplyDelete
  24. Hic đọc mà sợ lắm luôn, đúng là bà mẹ VN anh hùng

    ReplyDelete
  25. ôi chị! sao tới nỗi này chị ơi

    ReplyDelete