Kobi là một thằng bé người Phi có vẻ hiếu động. Năm nó hơn 2
tuổi, chỉ vì dám lấy trộm 1 miếng thịt trên đĩa của bố nó, mà thằng bố túm bàn
tay con dí thẳng vào chảo dầu đang sôi. Bàn tay thằng bé từ đó co quắp lại, các
ngón tay gập dính vào nhau. Tệ hơn, mẹ nó sau đó kiên quyết bảo vệ chồng chứ
không bảo vệ con, liên tục khẳng định bố nó không làm chuyện đó. Chính quyền
chịu thua, mà thực ra là cũng chẳng quan tâm. Ở đây, những chuyện như vậy cũng
không lấy gì làm xa lạ. Ngoài thằng bé Kobi ra thì còn có cả một con bé con,
chỉ vì dám lấy trộm của mẹ có vài xu đi mua quà ăn vì quá đói, mà bị mẹ áp cả
cái bàn là nóng lên bụng.
Lại trở lại chuyện thằng bé Kobi, mọi chuyện chưa dừng ở
đấy. Bố mẹ nó sau đó chuyển sang nơi khác sinh sống, bỏ thằng bé lại, tức là
vứt nó ra đường theo đúng nghĩa đen. Suốt hơn 1 năm, thằng bé Kobi hơn 2 tuổi
lang thang vạ vật ngoài đường, bới rác ăn, gặp gì ăn nấy, bạ đâu ngủ đấy. Lúc
nó được một trại trẻ mồ côi của một cặp vợ chồng người Ý đón về nuôi, nó suy
dinh dưỡng nặng và bụng đầy giun sán. Giờ thì Kobi khá hơn nhiều rồi. Nó vẫn bé
so với tuổi nhưng khỏe mạnh vui vẻ.
Và tất cả những đứa trẻ ở cái trại trẻ mồ côi ấy đều ít
nhiều có hoàn cảnh tương tự. Nhiều đứa không phải là trẻ mồ côi, chỉ là sinh ra
khuyết tật nên bố mẹ không chịu nuôi vì sợ xui xẻo. Vì trải qua thời gian dài
bị đói khát nên giờ chúng nó ăn rất khỏe và luôn mồm kêu đói. Kobi cũng không
ngoại lệ. Nhìn chúng nó ăn mà mình suýt chết ngất. Nhìn chúng nó thường không
đoán được tuổi vì hoặc bị dị tật hoặc từng suy dinh dưỡng nên không có chiều
cao đạt chuẩn. Chỉ biết là cao chưa tới 1m mà ăn 2 đĩa cơm to tướng, có đứa còn
ăn hẳn 3 đĩa ăn xong bụng như con cá nóc, trong khi mình có 1/3 đĩa là đủ no
roài. Cũng vì trải qua thời gian dài bị hắt hủi, xa lánh, bỏ rơi, nên giờ cứ
thấy ai dịu dàng thân thiện là chúng nó bám như sam. Kobi cũng không ngoại lệ, cười
cười trèo lên lòng người khác ngồi như đúng rồi.
Từ trước hè mình đã tham gia vào một buổi gây quỹ cho Kobi
phẫu thuật. Bác sĩ sẽ tách và duỗi những ngón tay của nó ra, lấy da từ bụng để
ghép và hy vọng dùng vật lý trị liệu để khôi phục một phần chức năng tay cho
nó. Cuối tuần vừa rồi mình mới có thời gian đến thăm trại trẻ mồ côi đó. Và hôm
qua Kobi đã trải qua ca phẫu thuật đầu tiên kéo dài 5 tiếng đồng hồ. Kobi cần 3
ca phẫu thuật như thế.
Nhiều khi lên mạng thấy nhiều người cứ hô hào dân chủ dân
chủ nói thật mình chả hào hứng tẹo nào. Dân chủ cũng tùy người thôi. Ở những xã
hội dân trí phát triển cao và đồng đều, nơi người dân có ý thức tự giác cao, chăm
chỉ, tự trọng, thì dân chủ mới phát huy được hết lợi ích của nó. Mà thực ra một
xã hội với những công dân như thế thì ngay cả mô hình xã hội chủ nghĩa vốn được
coi là không tưởng, cũng tốt. Vì người dân họ chăm chỉ, tự giác và đủ tự trọng
để không lợi dụng hệ thống và do đó xã hội có thể duy trì sự bình đẳng bác ái
được lâu dài. Chứ với những xã hội vẫn còn những công dân không hơn thú vật là
bao như bố mẹ thằng Kobi, thì một độc tài giỏi giang sáng suốt lại là tốt nhất.
Cứ vớ vẩn là ăn nện ra trò, thì có khi thú vật lại trở thành người nhanh hơn.
Chứ cứ hô hào dân chủ bình đẳng bác ái, rồi đổ tiền của vào để cảm hóa thú vật
một cách nhân văn, sau bao năm nhìn lại, tốn bao nhiêu tiền của, thú vật vẫn hoàn
thú vật. Tệ hơn, vì đã học được thói dân chủ, thú vật lại còn mắng ngược lại
người vì không cho thú vật được duy trì những thói quen của thú vật.
Ở những xã hội dân chủ châu Âu, với tình trạng nhập cư bừa
bãi như hiện nay, cứ thử tưởng tượng những nhân vật kiểu như bố mẹ thằng Kobi,
lại xin được tấm thẻ thường trú ở một nước phát triển nhân văn các màu da tôn
giáo phải chung sống trong hòa bình tôn trọng khác biệt và dung thứ các giá trị
của nhao nào đó, rồi vì được ở xứ dân chủ nên cũng phát ngôn ầm ĩ như ai, thì
chả mấy chốc mà dân chủ xuống hố cả nút. Mà thôi, dân chủ hâm thì xuống hố cũng
đáng.
Ngài nhà mình hồi trước cũng hâm có số má, suốt ngày hung hăng
chê mình nọ kia, thế mà giờ sau 4 năm ở nước hồi giáo và 2 năm ở châu Phi, thì
đỡ hẳn.
PS: có lần, hồi còn ở
xứ Hồi giáo, mình không nhớ buổi tụ tập gì, có một chị người bản xứ nói đại
loại “Các vị cứ muốn đến giải phóng chúng tôi, nhưng chúng tôi có cần giải
phóng đâu? Phụ nữ phương tây các chị lau nhà, đi chợ, nấu ăn, lái xe chở con đi
học, làm đủ thứ thậm chí còn phải làm việc kiếm tiền. Trong khi phụ nữ Hồi giáo
chúng tôi không phải đi làm, nhà lại có người hầu”. Mình nghe thấy rất chí lý.
Một mẹ phương tây quần áo xoàng xĩnh tóc tai phật phờ, về nhà chân năm tay mười
làm việc nhà bỏ mợ ra, lại cứ hô hào đòi giải phóng phụ nữ Hồi giáo suốt ngày
ăn diện trang điểm móng tay móng chân đỏ chót đi bước khoan bước nhặt váy áo
thướt tha. Thôi các chị lo việc của các chị, các chị tạnh hô hào cấp tiến nhân quyền mới
chả nam nữ bình đẳng đi cho tôi nhờ.