Mười năm xưa đứng bên bờ dậu
Đường xanh, hoa muối bay rì rào
Có người lòng như khăn mới thêu
Mười năm sau áo bay đường chiều,
Bàn chân trong phố xa lạ nhiều
Có người lòng như nắng qua đèo…
Mình rất thích ca từ bài này của Trịnh Công Sơn. Thuở thanh
mai trúc mã, lòng còn tinh khôi như khăn mới thêu. Và thuở sau khi đã lưu lạc
phong trần, tinh khôi đã phai, tình chói chang quay quắt tưởng đốt người khác
thành tro được, mà hóa ra lại nguội tàn tan biến phai nhạt vào thinh không
ngay. Dữ dội mà ngắn ngủi như nắng qua đèo. Tự dưng mấy hôm nay lại cứ lẩn thẩn
nghĩ về tình yêu. What is love?
Ngày xưa có một anh, hè về quê nhà của anh ấy nghỉ, nhắn tin
cho mình “Anh đang đi dạo trong rừng. Anh nhớ em. Anh nhớ tóc em”. Mình vẫn nhớ
lúc đó mình có tí gãi đầu băn khoăn, tây lại đi nhớ tóc, điêng à. Lúc đó mình
vẫn nghĩ chỉ đàn ông Việt Nam mới thích tóc. Sau này mình mới hiểu bọn nước
ngoài vừa thoáng vừa thực dụng mà nhớ tóc, nhất là lại nhớ một mái tóc chân
phương không sexy kiểu cách, tức là lòng chúng có sự rung động tinh khôi. Cơ mà khổ cho cái sự tha thiết ấy. Mình chuối cả nải nhắn tin tỉnh bơ hỏi lại “Trong rừng có rắn không?”, tuyệt chả ỏ ê gì vụ tóc tai.
Sau này, hóa ra anh nào cũng thích tóc. Có anh nhắn tin “Anh
không tập trung làm việc được. Anh cứ tưởng tượng đang đi trên một cánh đồng
nhiều gió, và tóc em bay chạm vào mặt anh”. Đọc tin nhắn xong mình chỉ nghĩ ông
hâm, sến súa vớ vẩn. Phải lâu lắm sau này mình mới hiểu rằng người lạnh như anh
ý mà nói ra những câu như thế tức là hồi đó anh ấy rất yêu mình. Nhưng hồi đó
mình rất nhiều anh theo đuổi, và các anh toàn nói những câu gan ruột như thế
cả, nên mình nhờn, lời các anh vào tai mình chả khác gì nước đổ đầu vịt.
Entry trước có em nhắc tới tóc, tự dưng mình hơi buồn buồn.
4 năm ở Dubai mặt trời thiêu đốt và nước toàn hóa chất, gần 3 năm ở châu Phi
cũng chẳng khá hơn gì, mái tóc óng ánh đổ xuống vai như lụa ngày xưa giờ nhìn
hẻo phát thương. Mọi người gặp thì vẫn khen tóc. Nhưng ai mà biết tóc mình ngày
xưa thì mới hiểu mình bị xuống cấp như nào.
Có một anh, cứ thỉnh thoảng lại thấy nhắn tin khoe “Anh đang
yêu”, và kèm theo đó là mô tả các cảm xúc lâng lâng toẹt vời muốn che chở, bảo
vệ cho người yêu thế nào, nghe xong chắc ai cũng phải ghen tỵ với người được
anh ấy yêu. Mình thường chỉ nói “Em mừng cho anh”. Ngặt nỗi, tình yêu lồng
nhiệt trời nong đất nở chả hiểu sao cứ được một thời gian là tan đàn xẻ nghé,
và anh ấy lại quay lại quấy mình tiếp. Nói là “quấy” vì bạn bè đơn thuần thì không
ai cứ liên tục nhắn tin không được trả lời mà vẫn cứ tiếp tục bền bỉ dai dẳng như
thế cả. Gần đây, lại thấy anh ấy nhắn “Anh đang yêu”. Lạy chúa tôi, ông lại
đang yêu. Mình nhắn lại “Em rất mừng cho anh”. Định nói thế xong rồi biến luôn
thì anh ấy lại nhắn tiếp “Bao giờ mình gặp nhau uống cà phê được không?”. Đây
là lần thứ bao nhiêu ông xin gặp, mình khó chịu quá bảo “Anh có thực sự đang
yêu không đấy? Người đang yêu không ai mất thời giờ với người chả liên quan như
thế cả. Em có cảm giác anh cứ muốn chứng tỏ với em một điều gì đó”. Chỉ đợi có
thế, anh ấy bảo luôn “Có thể. Anh cũng không hiểu nổi chính mình nữa. Anh muốn
gặp em. Muốn nhìn thấy mắt em”. Mình nói luôn “Em không thuộc thể loại đàn bà
có chồng mà vẫn thích phiêu lưu tình ái. Anh tập trung vào người yêu của anh đi.
Thế tốt cho anh hơn đấy”. Không biết đuổi thế ông biến đi được bao lâu.
Còn có anh khác, lần nào gặp cũng rổn rảng bạn gái anh thế
nọ bạn gái anh thế kia, cứ như cố tình để cho mình thấy anh ấy đang yêu đương
nồng nhiệt nghiêm túc thế nào. Thế mà mình đứng ngồi ở đâu cũng thấy anh ấy
nhìn. Có lần mình ngồi đằng trước tình cờ quay ra cũng thấy anh ấy ngồi tít
phía sau đang nhìn mình chăm chắm, mặt buồn ơi là buồn. Men, why this charade?
Gần đây mình gặp ở event một đại gia. Đại gia còn khá trẻ,
cao to đẹp trai chứ không phải diện đại gia bụng ỏng đít beo. Cũng có màn hỏi
“Em là người mẫu à”, rồi “Bao giờ công ty anh cần gương mặt quảng cáo em làm
người mẫu cho anh được không”. Nhận giấy mời trên đó có ghi đại sứ Ý và Ms.
Favilli còn cố nhắn tin hỏi mình “Như vậy là em cưới chưa? Anh thấy trên giấy
mời ghi là Ms”. Mới đầu còn ngày nào cũng gọi điện. Thấy mình không trả lời thì
chuyển sang nhắn tin. Nhắn tin mình cũng không trả lời nốt thì bắt đầu nhắn
từng đoạn trong kinh thánh (mình đoán là kinh thánh) và chúc một ngày tốt lành.
Mình cũng chẳng buồn trả lời nốt. Mấy tháng rồi mà không thoát nổi ông.
Ảnh: tóc của 15 năm trước