Chị nói với tôi, giọng nhẹ như
gió thoảng “Em biết không, chồng tôi ngày nào đúng 4h chiều cũng mở một chai
sâm banh để uống, và chưa bao giờ mời tôi một ly”. Câu từ thì ngắn, nỗi chua
chát thì dài.
Ôi sự vô tâm ích kỷ của đàn ông
muôn đời làm tổn thương đàn bà. Đàn bà, khi bước vào hôn nhân, chúng mang vào
đó rất nhiều ước vọng. Hồi bé chúng chơi búp bê như nào thì lớn lên chúng bê
nguyên ngôi nhà búp bê màu hồng với công chúa hoàng tử vào cuộc hôn nhân như
thế. Nhưng thực tế thì phũ phàng trần trụi chứ đâu phải là ngôi nhà xinh xắn
gọn ghẽ có hoàng tử phong nhã quỳ gối cầu hôn công chúa.
Ở trên tôi đang bảo câu từ thì
ngắn, nhưng nỗi chua chát thì dài. Là đúng với đàn bà bình thường thôi chứ với chị
thì không, hoặc chính xác ra thì không còn đúng nữa. 3 năm trước chị đi sâu vào
con đường tu tập yoga. Giờ yoga là lẽ sống của chị. Cũng 3 năm trước, lần đầu tiên
trong 30 năm hôn nhân cùng 4 đứa con chung, ông chồng chị buộc phải sờ tới cái
máy giặt vì chị không còn muốn giặt quần áo cho ông ta nữa. Tôi nghe ù ù cạc
cạc nhưng nhớ chị nói rất nhiều về Chúa, về những ân phước Chúa mang đến cho
chị, về sự kết nối với năng lượng vũ trụ, về sự hòa hợp giữa thể xác và tâm hồn
của bản thân, và trên hết, chị liên tục nhắc đến hai từ peace and love. “Khi cả
gia đình chúng tôi gặp nhau, chỉ còn tình yêu thương và sự an nhiên trong tâm
hồn”. An nhiên thì chắc có, bão qua rồi thì phải an nhiên thôi. Còn tình yêu
thương, chắc chị không cho phép mình căm ghét bố của con mình thôi, chứ sự yêu
thương quyến luyến giữa đàn ông và đàn bà thì làm gì có nữa nhỉ? Yêu thương như
nào mà khi ở thì ô kê, đi thì cũng chả giữ, và không làm gì cho nhau và vì nhau
nữa?
Theo suy nghĩ của tôi, người đàn
bà đã an nhiên tới mức đó tức là đã xác định bỏ cuộc. Một người đàn bà hẳn phải
trải qua nhiều nỗi buồn bã thất vọng lắm lắm lắm, mới phải quay sang bấu víu
vào những điều cao siêu vũ trụ kết nối thể xác và tâm hồn này nọ. Chứ đàn bà mà
hạnh phúc, chúng trần tục lắm kìa. Tôi có sai không nhỉ?
Nhưng tôi thừa nhận đó vẫn là một
cách giải quyết vấn đề tích cực. Khi ta mong mỏi một điều gì đó, khi ta cho đi
và không được nhận lại như ý, thì lỗi là tại ta. Tự cho đi chứ ai khiến. Do vậy
ta phải điều chỉnh bản thân mình, điều chỉnh mãi điều chỉnh mãi, cuối con đường
là nhẹ nhàng buông bỏ. Có nhiều người đàn bà không chọn được cách giải quyết
vấn đề như thế. Họ buông không được, nắm cũng không xong, trở nên độc địa hằn
học với cả thế giới. Còn chị, chị ngồi nói chuyện với tôi, chậm rãi, mái tóc đã
muối tiêu nhưng còn dày dặn rất đẹp, dáng dấp vẫn rất đẹp, khuôn mặt an nhiên
dịu dàng và nụ cười luôn nở trên môi.
Ờ nhưng tôi cứ tự hỏi, tại sao
người đàn ông đó, thay vì ngồi rung đùi nhấm nháp sâm banh một mình mỗi chiều,
không bảo người đàn bà đang luôn chân luôn tay lau chùi, giặt giũ, là ủi, nấu
nướng “Em mệt rồi nghỉ chút đi, ngồi xuống đây với anh, rồi tí nữa mình làm nốt những việc còn lại”?. Chỉ một câu nói, mất gì đâu?
Ờ thì đàn bà giả sử chúng ngu, chúng
khờ, ai khiến chúng làm mà chúng lăn ra làm. Nhưng đàn ông có kém ngu hơn
không, khi thấy người khác ngu mà không ngăn lại cứ ngồi rung đùi tận hưởng?
Ngăn vợ mình chứ ngăn con nào ất ơ ngoài phố đâu mà bảo chả liên quan đến mình.
Giữa sự ngu dại của đàn bà và sự ngu si của đàn ông, tôi nghĩ sự ngu si của đàn
ông tệ hơn. Bởi vì, nhờ sự ngu dại ấy của đàn bà, gia đình mới còn, và tại sự
ngu si ấy của đàn ông, gia đình mới vỡ.
PS: Nếu các bạn thấy một người vợ
hay bôi bác chồng, đó là một dấu hiệu tốt cho thấy người đàn ông vẫn còn hiện
hữu. Còn khi bạn thấy một người đàn bà không bao giờ nhắc tới chồng của họ, thì
nhiều khi chả phải riêng tư gì đâu, mà chỉ là họ đã âm thầm ngoảnh mặt, âm thầm
cự tuyệt sự tồn tại của người đàn ông đó từ trong tâm tưởng. Đơn giản thế thôi.
Vũ khí tối thượng của đàn bà là sự im lặng. Thế mà họ lại
chỉ sử dụng tới nó khi thắng thua thành bại với họ không còn ý nghĩa gì nữa. Nghịch
lý thay.