Tự dưng hôm nay ngồi nghĩ ngợi. Lâu lắm rồi chả nghĩ ngợi cái gì. Bận thế, thời gian ngồi thở xem hôm qua đã làm cái gì gặp những ai còn hiếm, lấy đâu ra thời gian ngồi nghĩ.
Rồi mình giở blog của mình ra đọc. Chời, từ lâu lắm rồi đầu óc mình lông cạn đến mức này hay sao?
Cá nhân mình tự thấy mình dốt. Khi nói chuyện với mọi người, thấy cái gì mình cũng dốt. Chả hiểu biết gì, chính trị ko thích, văn học ko biết, nghệ thuật không biết, âm nhạc ko biết, lịch sử và địa lý thì lại càng dốt đặc cán mai hơn, đây là nói trên cả vi mô là VN và vĩ mô là thế giới đấy nhé.
Đã thế còn mắc bệnh ko quan tâm và chẳng ấn tượng với cái gì hết. Thế nên cái sự dốt lại càng không có lối thoát.
Xem nào, 12 năm ở trường phổ thông mình học gì?
Chả nhớ mình học gì. Tóm lại chỉ nhớ là ta thắng địch thua, chú bộ đội nhất định phải khoẻ mạnh phúc hậu còn quân địch thì lông lá súc vật, chỉ điểm thì gian giảo quỷ quyệt, tài nguyên thì rừng vàng bể bạc, con người thì cần cù đoàn kết thông minh.
Rồi 5 năm ở trường đại học mình học gì?
Triết học Mác Lê, những tư tưởng vừa vĩ đại vừa trong sáng, những tài liệu chuyên ngành cũ rích, cũng đủ để lũ sinh viên ham học và thiếu thốn tài liệu ngốn ngấu như bắt được vàng.
Rồi sau khi ra trường thì mình làm gì?
Mình đi kiếm tiền. Mình nhận 2 jobs, làm ngày làm đêm để kiếm thật nhiều tiền. Và mình chơi bời đú đởn vì thực chất mình là người phù phiếm, sớm muộn cũng hiện nguyên hình. Từ sau khi học xong ở trường đại học, mình ko thể học thêm một cái gì nữa. Cơ quan cử đi đào tạo thêm mấy khoá học toàn học nửa chừng mình trốn biệt, vẫn được cấp bằng như thường, thầy giáo lại còn luôn tỏ ra hài hước, ngồi trong lớp lấy ví dụ thầy toàn lấy ví dụ mang tên mình??? “Tôi lấy ví dụ, cô G ra chợ mua mớ rau…”, hoặc “tôi lấy ví dụ, cô G đang đi ngoài đường thì trời mưa….”, vv và vv, ví dụ thế. Cũng may là mình sát giờ mới đến và học xong là về, nghỉ giữa chừng cũng ko tán chuyện chứ ko lại mang tiếng thiếu đoan chính sinh viên kiểu gì cứ thấy thầy là chộp.
Rồi mình đi học tiếng. Học được vài buổi mình cũng trốn biệt vì bận đi làm. Được một tuần một chị gọi điện bảo “em đến lớp học đi, thầy giáo ko thấy em đến lớp ông ấy điên lên cứ chửi mắng cả lớp suốt buổi”. Mình thì đã bận chết người cứ 10h30 đêm là thấy điện thoại ông ấy gọi đến “Tôi nhớ em”. Rút kinh nghiệm lần sau mình dí điện thoại cho con bạn thân cùng đi làm phim với mình, tối nào cũng ngủ còng queo trên ghế đợi mình làm nốt job 2, khổ thân nó ngái ngủ mà lại ko nói được tiếng Ý, cứ tương tiếng Anh “G is not here”, mà ông thầy mình tiếng Anh một chữ bẻ đôi ko biết.
Đến cuối khoá học, ông thầy năn nỉ “tôi xin em đi ăn tối với tôi chỉ một lần thôi, tôi có chuyện muốn nói, tôi đã mời em đến 20 lần rồi”. Tặc lưỡi, nào thì đi, VN mình có truyền thống tôn sư trọng đạo mờ phải không?
Biết chuyện muốn nói của ông ấy là gì không, ông ấy ví mình đẹp như một bông hồng và blah blah blah. Mình suýt ngất. Mình tuy có khá nhiều ảo tưởng về bản thân nhưng quả thực chưa bao giờ đến mức tưởng mình đẹp như một bông hồng cả.
Thế là mình càng có lý do để không đi học.
Thế nên bây giờ tồn tại một sản phẩm dở dở ương ương như mình thế này đây.
Đấy, mở bài bằng việc lo ngại về cái sự dốt của mình, thế mà kết thúc lại đã đề cập đến chuyện giai mú rồi.
Thế có phải là vừa dốt vừa phù phiếm ko? Thế này chắc chẳng bao giờ khá lên được.
Phục những đứa bạn của mình, quán triệt tư tưởng học học nữa học mãi, đến giờ bằng cấp đã treo đầy người.
Còn mình, mỗi tấm bằng Ngoại Thương không-phải-hạng-ưu thôi, thế mà cũng mất rồi, mất trong lúc dọn nhà.