Hồi tôi 17 tuổi, lúc đó bố tôi đã bỏ đi rồi. Bố bỏ đi và
nhắn lại “Bố còn hơn 1 triệu một người họ hàng vay chưa trả. Lúc nào cần tiền
con đến chỗ bà ấy lấy”. Mẹ tôi bán hàng bữa đực bữa cái, 3 chị em tôi còn đi
học, dĩ nhiên là mẹ con tôi cần tiền. Cần đến mức một hôm, người nhút nhát chỉ
biết học chưa bao giờ biết va chạm với đời như tôi phải thu hết can đảm đạp xe đi
đòi tiền. Mà tôi không dám đi một mình. Tôi rủ một thằng em trai và bà chị họ đi
cùng. Bà họ hàng bố tôi có hàng cơm ở một cái chợ nhỏ. Tôi cũng chưa gặp bà ta
bao giờ, chỉ biết tên.
Chị em tôi đến nơi, hỏi bà bán cơm tên xyz mãi người ta mới
chỉ cho cái gánh cơm là hai cái thúng trống không xỏ cái đòn gánh, người thì đi
chơi đâu mất. Nhìn qua đã thấy sự chẳng lành. Đang giờ ăn trưa mà không kinh
doanh túi bụi lại chạy đi chơi thế kia thì thôi, hy vọng gì đòi được tiền.
Nhưng đã trót thì phải trét. Chị em tôi đợi loanh quanh một lúc mới thấy một bà
to béo te tái chạy về. Một bà bán hàng trong chợ bảo tôi “Đấy, bà ấy đấy”. Tôi
lễ phép giới thiệu bản thân, xong run run trình bày bố cháu bảo bác còn cầm của
bố cháu 1tr, nay mẹ con cháu cần tiền bác cho cháu xin lại. Điều tôi không ngờ
nhất là bà ấy nghe xong gào ầm lên giữa chợ “Ối làng nước ơi, đến đây mà xem,
họ hàng khó khăn mà nó đến nó đòi tiền” rồi bà ta lu loa những gì toàn là bạc
tình bạc nghĩa cháu chắt gì mà dứt tình vv và vv. Nói thật là tôi run quá, tai
lùng bùng hết cả. Từ bé tới giờ tôi chỉ biết học, chẳng biết cãi nhau bao giờ,
thế mà vừa ra ngõ lại gặp ngay Chí Phèo.
Em trai tôi còn bé, lại đần, đứng ngây ra. Chị họ tôi hiền,
tôi nhờ thì đi cùng cho vui chứ cũng không hiểu mô tê gì, cũng đứng ngẩn ra. Thú
thật tôi đã định lùi lại, ngại ngùng xấu hổ gọi cả bậu xậu rút lui. Không ngại
sao được, bà ấy đang giãy đành đạch và tru tréo để cả chợ nhìn vào thế kia, đặc
biệt cái điệp khúc “dứt tình dứt tình” bà ấy cứ đay đi đay lại, thần kinh không
vững lại tưởng mình là hạng bạc ác dứt tình như bà ấy nói thật.
Thú thật tôi đã định đầu hàng, rút lui, tránh voi chả xấu
mặt nào.
Nhưng tôi đã đứng lại. Tôi không sai, không xấu, tôi không
có gì phải xấu hổ. Kẻ xấu hổ và phải im mồm là bà kia chứ không phải tôi. Nếu
tôi không làm rõ mọi việc ngay bây giờ, thì tôi sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.
Thế là tôi đã đứng thẳng giữa chợ hít một hơi dài mà nói rất
rành mạch. Lâu rồi tôi không nhớ chính xác mình nói gì, chỉ nhớ đại loại “Họ
hàng gì mà bác bảo dứt tình hả bác, họ hàng kiểu gì lúc có tiền là thấy đến vay
nhưng lúc đói thì chả bao giờ thấy mặt. Bác vay không trả thì nói là không trả,
chứ sao lại vừa muốn quỵt vừa muốn vu
khống người khác như thế”. Thế thôi, rồi tôi đi về, để lại bà họ hàng bắn đại
bác không tới ngồi mặt sượng đơ. Tôi mất tiền, nhưng cái gì đúng vẫn đúng, sai
vẫn sai, lũ Chí Phèo phải hiểu không nhờ mấy câu lu loa của chúng mà đúng sai
lại lộn chỗ cho nhau được. To mồm thế chứ to mồm nữa cũng không thay đổi được
sự thật đó.
Ảnh: nhìn cái ảnh quẳng cáo trên mạng mê quá, hoan hỉ đặt mua cây liền, bụng nghĩ cao 2 mét chắc cũng ngon rồi. Lúc cây chở đến, 2m thì 2m thật, cơ mà có tí ngã ngửa.