Đại lý cho thuê nhà của mình, cực xịn và rất chuyên nghiệp,
mỗi tội rất lắm yêu cầu. Mình vừa về tới nơi họ đã quăng cho một danh sách 13
việc phải hoàn thành trước khi khách vào. Mình nhận 12 việc, chỉ nhờ chồng đúng
một việc. Ông thấy lời quá ok liền.
Ngày 1 ông sửa xe đạp. Mua một đống xe đạp cà tàng về ngồi
sửa như đúng rồi.
Ngày 2 ông sửa xe đạp.
Ngày 3 ông tiếp tục sửa xe đạp. Con hăng hái lấy xe đi, xe
gẫy cổ con ngã lăn quay ra đường.
Sau 3 ngày cặm cụi, xe đạp hỏng vẫn hoàn hỏng, ông gọi
người đến chở lũ xe đạp cà tàng ra tiệm sửa, còn ông quay sang sửa xe máy. Thế
tức là ngày 4 ông sửa xe máy.
Ngày 5 ông vẫn sửa xe máy.
Ngày 6 ông mang xe máy ra tiệm sửa. Cả ngày ông tíu tít điều
phối xe đưa xe đón.
Ngày 7 ông đi lấy xe máy về rồi chở từng đứa con đi lồng lộn
trong phố.
Ngày 8 ông lên Rome để chạy vài việc vặt.
Ngày 9 ông đi dạo trong vườn tâm sự chuyện đời với một thằng
bạn là chuyên gia thực vật học mới quen.
Ngày 10 ông biến đi cả ngày với thằng bạn thực vật học để đi
xin cây. Cây to quá xin được nhưng không nhổ lên được và cũng không vác về được
nên thôi bỏ. Vợ đã bảo ngay từ đầu là không khả thi đâu nhưng vì vợ không phải
chuyên gia thực vật học nên ông bỏ ngoài tai.
Ngày 11 ông dọn kho toàn đồ đồng nát. Dọn nhưng không vứt đi
mà cứ bê từ góc này chạy qua góc khác, đến năm sau lại bê từ góc khác chạy qua
góc này.
…
Mãi mà không thấy ông có động tĩnh gì với cái việc duy nhất
được giao, mình bắt đầu sốt ruột nhắc nhở. Nhắc mãi ông vẫn cứ ỳ ra. Lúc chỉ
còn đúng 1 tuần nữa là đến ngày bay về châu Phi, mình bảo “Không bắt đầu làm đi
thì tối nay không đi ăn tối tán phét gì hết”. Tối đó cả nhà đã có hẹn đi ăn tối
với cả nhà thằng bạn thực vật học. Kỳ nghỉ ngắn, có bao nhiêu việc phải làm, mà
phải gặp nhau 3 lần mới chịu.
Nghe thế, ông vội vàng đi đăng ký gói thuê bao truyền hình. Sau
3 ngày thẻ thuê bao chuyển đến nơi. Mình mừng quá vừa làm việc của mình vừa cơm
bưng nước rót tận miệng cho ông loay hoay lắp ráp. Kết quả: ra một chương trình
chả liên quan. Hóa ra ông đã đăng ký thuê bao nhầm. Mà thời gian còn lại quá
ngắn nên không kịp đổi thuê bao và dẫn dây. Mình lại phải gọi điện muối mặt nhờ
vả một người khác tuần sau đến trông thợ hộ. Cái danh sách đại lý đưa có 13
việc, mình đã nhận làm 12 việc, cộng thêm vô số việc không có trong danh sách,
chỉ dám nhờ chồng có đúng một việc mà làm còn không nên. Khỏi phải nói ông bị
mình xạc cho một trận thế nào.
Ngày 15, 10h30 sáng phải ra sân bay, thì đúng 8h30 sáng mới thấy ông mang quần áo ra sân phơi. Riêng
vụ quần áo này cũng có thể thành giai thoại. Mỗi lần về ông đều mang quần áo
cất trong tủ ra sân phơi. Vấn đề là sáng mang ra tối quên mang vào, mười lần
quên cả mười. Quần áo bị sương đâm ra còn ướt hơn lúc chưa phơi. Lần nào cũng
thế. Lần này cũng thế. Nhưng còn 2 tiếng nữa là ra sân bay, thấy trời nắng ráo,
ông quyết phục thù mang quần áo ra phơi lần chót. Lái xe đến đón, đứng chân
chùng chân duỗi đợi. Vợ con đứng ngoài cửa đợi. Còn ông chạy cong đít bê quần
áo vào nhà gấp, vừa gấp vừa hò lũ con chúng mày ơi vào giúp bố.
Ghi lại để về sau rủi có sugar you you go sugar I I go, sẽ đọc
lại để không hối tiếc.
Đang ở mùa xuân Salento trời xanh cỏ xanh rau non
quả ngọt và hoa nở huy hoàng, về lại châu Phi, đứng ngẩn ra ở siêu thị một lúc
mới định thần lại được. Hoa héo rũ, rau thâm xì, thịt dai, sữa nhạt, pho mát
chả có mùi vị. Hóa đơn tính tiền gần 300 euro làm mình phải dụi mắt tưởng nhìn
nhầm vì có mua cái gì đâu mà chừng ấy tiền. Chả bù cho ở chỗ kia, xe đẩy đầy có
ngọn, cả nhà ăn uống ngon lành mệt nghỉ cả tuần, mà hóa đơn chỉ bằng nửa.
Ảnh 1: các em bé vệ sinh bể bơi giúp bố mẹ
Ảnh 2: mấy mẹ con lấy xe đạp đi lượn. Nhà của bác nông
dân hàng xóm rêu phong cũ kỹ, lối vào toàn hoa là hoa, lũ mèo nằm lim dim sưởi
nắng dưới hoa dưới cỏ, còn những dây đậu thì đang trổ quả xanh mướt trên đồng.
Bình yên quá đỗi. Chỉ muốn ở mãi đây thôi.
Theo thói quen khi vào blog bác, em hay phóng to ảnh lên ngắm trước, lòng đang bình yên lạ kỳ ..... đúng là thiên đường bác ạ!
ReplyDelete...
..
.
đọc đến nội dung cứ rũ ra cười. Bác dìm hàng bác trai quá cơ.
Bác chẳng dìm hàng tí nào, thật. Cơ mà không chứng kiến thì không tin được đâu.
DeleteAle nay ra dang thanh nien qua roi !
ReplyDeleteÔng bắt đầu vỡ giọng và tính tình thì vô cùng dở dở ương ương.
Deletecứ phiên phiến ghi sổ rồi sau này hẵng tính với ngài vậy chị. đời chỉ mong được cả nhà mọi người ai ai bình an vui vẻ no đủ thế này là xuân rồi.
ReplyDeleteGhi sổ nhưng phải bắt ký, chứ không vài tuần sau ông quên ông lại chối biến.
DeleteĐang ở thiên đường thì ngài có vớ vỉn cỡ nào cũng vẫn hì hì bỏ qua được. Đang ở chỗ nóng bức bụi bặm lởm khởm thì ngài ngon ngọt có khi vẫn bị lườm chị nhỉ.
ReplyDeleteVớ vẩn vừa thôi chứ vớ vẩn quá thì ngay cả thiên đường cũng không cứu được, nhóe.
DeleteCậu ơi, lại đụng phải chuyện như thế có phải lại định hô khẩu hiệu "Đời rất dở nhưng phải ni… ", xong lắc đầu nguầy nguậy "khồng, bà đek niềm nở nữa, bà cho ăn roi" phải không? ;)
ReplyDeleteTớ mê cái ảnh quá. Nếu trời ấm hơn lên thì người mẫu chắc đang váy hoa chân trần tóc xõa bay bay đạp xe đạp trên con đường làng yên tĩnh nhỉ :)
Nhiều lúc tớ có thể nhịn và không nói gì. Vấn đề là nếu mình không nói gì thì ông vẫn sẽ tiếp tục sit on it. Thế nên nhiều khi bực hay không thì vẫn cứ phải nói.
DeleteTháng tư thì vẫn còn hơi lạnh chứ tháng 5 tháng 6 thì đẹp tuyệt vời cậu ạ. Váy hoa áo hoa thì có thể nhưng chân trần thì chắc không vì chân ngắn thế này mà chân trần thì xấu lắm.
đấy, người tháo vát khéo xoay sở cứ phải gặp người chây ỳ thì mới xứng đôi cơ, chứ 2 người cùng ổn thì hoàn hảo quá à. :)
ReplyDeleteÔng con út, nhà giàu, vô lo vô nghĩ, việc có bày ra trước mắt cũng bố làm mẹ làm các anh làm chứ chả đến lượt ông. Mình thì có thói quen thấy việc là làm luôn. Nhà nghèo, lại là con cả, đằng nào việc chả đến tay mà chả làm luôn.
DeleteĐược cái ông làm thì lười nhưng đi chơi lại rất chăm. Thế nên khi nào cả nhà đi nghỉ thì vé máy bay khách sạn và lịch trình đi đâu thăm gì ông đảm đương tất.
Nhắc đến chuyện chân ngắn mí dài, lại thở dài một cái =))
ReplyDeleteChân thiên hạ thì dài vắt vẻo mà chân mình thì ngắn tủn. Nhất là cái cẳng chân thì ôi thôi, đo ra được đúng gang tay. Đời thật là không tử tế với con người tử tế như mình :-))))))
DeleteĐọc đoạn đầu em cứ tưởng chị giao cho chàng nhiệm vụ "sửa xe đạp" =))
ReplyDeleteLàm gì có chuyện giao một cái ông lại làm ngay, cứ phải từ vài tuần, vài tháng tới vài năm em ơi.
DeleteHello bác! Em cũng mới lượn lờ ở Milan về, đúng đợt cái ghế UP của Gaetano Pesce cao 8m được trưng bày ở quảng trường Duomo, tự dưng em lại nhớ đến cái ghế đỏ trứ danh trong nhà bác :))
ReplyDeleteGiang
Cái ghế đó bác chắc phải sớm thay thôi. Dùng nhiều nên nhìn xa thì không thấy chứ nhìn gần thì cũ rồi.
Delete