Mỗi lần chuyển
nhà là một lần mình gần chết, lần này tưởng nhẹ nhàng mà cuối cùng cũng không
ngoại lệ. Đang mùa covid phải giảm thiểu tiếp xúc với người ngoài, mình phải tự
tay đóng hết quần áo giày dép sách vở và các đồ gọn nhẹ khác, chỉ để lại đồ gỗ
to nặng cho công ty chuyển nhà.
Và hỡi ôi ai mở
một cái tủ to vật và cao quá đầu người xếp đầy ặc hàng trăm món khăn trải bàn
khăn ăn chăn ga gối đồ trải giường các loại, cái nảo cái nào cũng gấp vuông
chằn chặn y hệt nhau toàn một màu trắng tinh khôi, mà lại phải phân chia cái
nào của tui cái nào của tư dinh đại sứ, tức là phải đích thân mở từng cái một
ra kiểm tra rồi gấp lại, thì mới hiểu nỗi khổ gạo đỗ trộn lẫn phải ngồi nhặt của
tui.
Từ cả năm trước
mình đã bảo ông loại bớt đồ, suốt cả năm thỉnh thoảng lại nhắc, khi còn 1 tháng
cũng nhắc, còn 1 tuần cũng nhắc, ông đều ừ hữ chả làm. Đến lúc chỉ còn vài ngày
nữa là công ty vận chuyển đến đóng đồ, ông bảo cuối tuần này anh làm. Bảo làm
mà thứ 7 ăn xong ngồi nghịch điện thoại rồi ăn tiếp rồi đi ngủ rồi dậy lại ăn
ăn xong lại nghịch điện thoại rồi lại đi ngủ, chủ nhật cũng ăn xong ngồi nghịch
điện thoại rồi lại ăn tiếp rồi… tưởng bắt đầu làm việc thì lại tặc lưỡi đi ngủ
tiếp. Ngủ dậy trời đã nhá nhem tưởng cuối cùng cũng bắt đầu động chân động tay,
thì lại bắt đầu nghịch điện thoại. Mình buộc phải làm toáng lên một trận ông
mới hoảng hồn quăng điện thoại lật đật chạy ra mở tủ loại đồ. Loại được đúng… 3
món. Toàn chổi cùn giẻ rách và sách nhảm mà nhìn cái gì cũng tiếc cũng muốn giữ
lại. Bảo container sẽ bị đầy, anh giữ lại toàn đồ vớ vẩn thì sẽ không có chỗ
cho những món đồ giá trị, ông bỏ ngoài tai. Đến lúc thấy không còn chỗ để chen
chân và khả năng container thiếu chỗ là có thực, ông hoang mang cau có chống
nạnh nhìn quanh vẻ suy nghĩ, rồi bảo « Chúng ta có thể bỏ lại con gấu bông
của con Anna». Éo gì lắm nữa.
Toàn đồ vớ vẩn nên không phân loại được, thùng nảo
thùng nào của ông ông cũng đề Miscellaneous, tức là Đồ linh tinh. Lúc kiểm kê
để đưa vào container, thằng bé kiểm kê rụt rè bảo mình « Madame, hải quan
Ghana không chấp nhận thùng mang tên Đồ linh tinh ». Mình bảo « Nhưng
mà là đồ linh tinh thật mà ». Điệu bộ nó ngại ngùng khổ sở « Nhưng hải
quan họ sẽ không chấp nhận. Thôi madame cứ cho tôi một cái tên bất kỳ cũng được ».
Thế là đành phải mở hết các thùng Đồ linh tinh của ông để kiểm tra xem có gì
trong đó đặng nghĩ ra một cái tên hợp lý.
Mình gửi sách trả
lại cho trường rồi bảo lũ Lê La Na dọn đống vở viết, quyết định cái nào giữ
lại, cái nào bỏ đi. Con La chọn giữ lại vài quyển vở có những kiến thức quan
trọng cần nhớ, mẹ gật gù « Con gái mẹ được ». Ông Lê giữ lại cả đống
vì chọn đi chọn lại cuối cùng thấy cái nào cũng quan trọng không bỏ được cái
nào, mẹ làu bàu « Mày giống bố mày ». Riêng con Na không nói không
rằng thẳng tay quẳng từng xấp vở, các bài kiểm tra, và từng tập tranh nó vẽ và
chuyện tranh nó sáng tác, tuốt tuồn tuột vào thùng rác hết, mặt tỉnh như ruồi.
Thấy nó mãi chẳng có vẻ tần ngần ngắm nghía muốn giữ lại cái gì, mình tiếc rẻ sốt
ruột « thế chẳng nhẽ con không có phần kiến thức nào có lúc sẽ cần phải
tra cứu lại, hoặc bài văn được điểm cao, hoặc bức tranh nào con tự hào và muốn
giữ lại làm kỷ niệm à ?». Nó nhún vai gọn lỏn No, đoạn trút tuốt vào thùng
rác. Mình mà nói thêm nữa thể nào cũng được những câu lý sự kinh điển kiểu
« Học xong rồi thì thôi, năm mới lên lớp mới thì học cái mới chứ học cái
cũ làm gì?», hoặc « cái gì cần thì phải ở trong sách của năm đó, chứ không
thì có sách để làm gì », hoặc « kiến thức ở trong đầu Na hết rồi ».
Nó trí nhớ cá vàng, đang nói dở còn quên « Ơ Na đang nói gì ý
nhỉ ? », thế mà lúc nào cũng siêu tự tin kiến thức ở trong đầu hết
như thế.
Mở tủ dọn đồ, tần
ngần ngắm nghía những món quần áo váy vóc xinh xinh của lũ con. Những món quần
áo Juicy Couture, Pinko Palino, Il Gulfo, Valentino, Ralph Lauren, Gucci, Dior,
Burberry, mèng ra cũng phải Petit Bateau, cái áo này con mặc trong dịp này, cái
váy này con mặc trong cái ảnh kia, đôi giày kia mình mua lúc mình đang lang
thang cùng nhau ở phố phường một nơi xa lạ nào đó, tất cả đều xinh xẻo quá đỗi,
muốn giữ nâng niu như kỷ niệm mà không thể giữ được. Soạn ra đem cho cũng phải
chọn người. Vì nhiều người không biết dùng, đưa họ đồ đắt tiền họ làm cho tả
tơi rơi rụng nhàu nhĩ cháo lòng rất tiếc. 2, 3 năm trở lại đây, con La đua theo
bạn, bạn mặc OVS là nó đòi OVS, bạn mặc Zara H&M Decathlon là nó cũng đòi
Zara H&M Decathlon, còn con Na thì đua theo chị, nên mình mới bắt đầu mua
đồ rẻ. Nhìn con Na suốt ngày quần đùi áo phông như thằng con trai, và con La
quần soóc ngắn hở mông, áo ngắn hở rốn, chưa đủ ngắn thì nó cắt thêm cho ngắn,
nhảy múa uốn éo các động tác khiêu khích, mồm không châu chẩu làm duyên thì
cũng ông ổng hát nhạc não tình hoặc đọc rap, và lúc cười thì cười ha hả cúi gập
người vừa nhảy nhót vừa vỗ tay đen đét vào đùi giống như dân ở đây, mà chán.
Những em bé xinh xắn đáng yêu bẽn lẽn như những con búp bê của tôi đâu rồi ???
Thế, thế là nhà
cửa đã trống trơn, container đã niêm phong, nhưng vé máy bay thì chưa có. Vậy
là đồ đi người ở lại. Chuyến sắp tới là do đại sứ quán một nước châu Âu tổ
chức. Dân tình tuyệt vọng tranh cướp vé, hoang mang hỗn loạn kinh khủng. Nếu
muốn, ngài thừa sức cho cả gia đình lên chuyến máy bay đó. Nhưng ngài bảo
« Phần cho Ý chỉ có hai chục vé, đại sứ Ý lại giành được cả 5 vé cho gia
đình thì không ổn. Thôi ở lại, đợi chuyến khác ».
Ở thì ở, ở suốt 4 năm giờ ở lại thêm một chút có
sao. Ngáo ngơ thì có khi bị mắng, chứ liêm khiết thì không, nhớ đấy.