Sunday, June 28, 2020

28/6/2020

Mỗi lần chuyển nhà là một lần mình gần chết, lần này tưởng nhẹ nhàng mà cuối cùng cũng không ngoại lệ. Đang mùa covid phải giảm thiểu tiếp xúc với người ngoài, mình phải tự tay đóng hết quần áo giày dép sách vở và các đồ gọn nhẹ khác, chỉ để lại đồ gỗ to nặng cho công ty chuyển nhà.
Và hỡi ôi ai mở một cái tủ to vật và cao quá đầu người xếp đầy ặc hàng trăm món khăn trải bàn khăn ăn chăn ga gối đồ trải giường các loại, cái nảo cái nào cũng gấp vuông chằn chặn y hệt nhau toàn một màu trắng tinh khôi, mà lại phải phân chia cái nào của tui cái nào của tư dinh đại sứ, tức là phải đích thân mở từng cái một ra kiểm tra rồi gấp lại, thì mới hiểu nỗi khổ gạo đỗ trộn lẫn phải ngồi nhặt của tui.
Từ cả năm trước mình đã bảo ông loại bớt đồ, suốt cả năm thỉnh thoảng lại nhắc, khi còn 1 tháng cũng nhắc, còn 1 tuần cũng nhắc, ông đều ừ hữ chả làm. Đến lúc chỉ còn vài ngày nữa là công ty vận chuyển đến đóng đồ, ông bảo cuối tuần này anh làm. Bảo làm mà thứ 7 ăn xong ngồi nghịch điện thoại rồi ăn tiếp rồi đi ngủ rồi dậy lại ăn ăn xong lại nghịch điện thoại rồi lại đi ngủ, chủ nhật cũng ăn xong ngồi nghịch điện thoại rồi lại ăn tiếp rồi… tưởng bắt đầu làm việc thì lại tặc lưỡi đi ngủ tiếp. Ngủ dậy trời đã nhá nhem tưởng cuối cùng cũng bắt đầu động chân động tay, thì lại bắt đầu nghịch điện thoại. Mình buộc phải làm toáng lên một trận ông mới hoảng hồn quăng điện thoại lật đật chạy ra mở tủ loại đồ. Loại được đúng… 3 món. Toàn chổi cùn giẻ rách và sách nhảm mà nhìn cái gì cũng tiếc cũng muốn giữ lại. Bảo container sẽ bị đầy, anh giữ lại toàn đồ vớ vẩn thì sẽ không có chỗ cho những món đồ giá trị, ông bỏ ngoài tai. Đến lúc thấy không còn chỗ để chen chân và khả năng container thiếu chỗ là có thực, ông hoang mang cau có chống nạnh nhìn quanh vẻ suy nghĩ, rồi bảo « Chúng ta có thể bỏ lại con gấu bông của con Anna». Éo gì lắm nữa.
Toàn đồ vớ vẩn nên không phân loại được, thùng nảo thùng nào của ông ông cũng đề Miscellaneous, tức là Đồ linh tinh. Lúc kiểm kê để đưa vào container, thằng bé kiểm kê rụt rè bảo mình « Madame, hải quan Ghana không chấp nhận thùng mang tên Đồ linh tinh ». Mình bảo « Nhưng mà là đồ linh tinh thật mà ». Điệu bộ nó ngại ngùng khổ sở « Nhưng hải quan họ sẽ không chấp nhận. Thôi madame cứ cho tôi một cái tên bất kỳ cũng được ». Thế là đành phải mở hết các thùng Đồ linh tinh của ông để kiểm tra xem có gì trong đó đặng nghĩ ra một cái tên hợp lý.
Mình gửi sách trả lại cho trường rồi bảo lũ Lê La Na dọn đống vở viết, quyết định cái nào giữ lại, cái nào bỏ đi. Con La chọn giữ lại vài quyển vở có những kiến thức quan trọng cần nhớ, mẹ gật gù « Con gái mẹ được ». Ông Lê giữ lại cả đống vì chọn đi chọn lại cuối cùng thấy cái nào cũng quan trọng không bỏ được cái nào, mẹ làu bàu « Mày giống bố mày ». Riêng con Na không nói không rằng thẳng tay quẳng từng xấp vở, các bài kiểm tra, và từng tập tranh nó vẽ và chuyện tranh nó sáng tác, tuốt tuồn tuột vào thùng rác hết, mặt tỉnh như ruồi. Thấy nó mãi chẳng có vẻ tần ngần ngắm nghía muốn giữ lại cái gì, mình tiếc rẻ sốt ruột « thế chẳng nhẽ con không có phần kiến thức nào có lúc sẽ cần phải tra cứu lại, hoặc bài văn được điểm cao, hoặc bức tranh nào con tự hào và muốn giữ lại làm kỷ niệm à ?». Nó nhún vai gọn lỏn No, đoạn trút tuốt vào thùng rác. Mình mà nói thêm nữa thể nào cũng được những câu lý sự kinh điển kiểu « Học xong rồi thì thôi, năm mới lên lớp mới thì học cái mới chứ học cái cũ làm gì?», hoặc « cái gì cần thì phải ở trong sách của năm đó, chứ không thì có sách để làm gì », hoặc « kiến thức ở trong đầu Na hết rồi ». Nó trí nhớ cá vàng, đang nói dở còn quên « Ơ Na đang nói gì ý nhỉ ? », thế mà lúc nào cũng siêu tự tin kiến thức ở trong đầu hết như thế.
 Mở tủ dọn đồ, tần ngần ngắm nghía những món quần áo váy vóc xinh xinh của lũ con. Những món quần áo Juicy Couture, Pinko Palino, Il Gulfo, Valentino, Ralph Lauren, Gucci, Dior, Burberry, mèng ra cũng phải Petit Bateau, cái áo này con mặc trong dịp này, cái váy này con mặc trong cái ảnh kia, đôi giày kia mình mua lúc mình đang lang thang cùng nhau ở phố phường một nơi xa lạ nào đó, tất cả đều xinh xẻo quá đỗi, muốn giữ nâng niu như kỷ niệm mà không thể giữ được. Soạn ra đem cho cũng phải chọn người. Vì nhiều người không biết dùng, đưa họ đồ đắt tiền họ làm cho tả tơi rơi rụng nhàu nhĩ cháo lòng rất tiếc. 2, 3 năm trở lại đây, con La đua theo bạn, bạn mặc OVS là nó đòi OVS, bạn mặc Zara H&M Decathlon là nó cũng đòi Zara H&M Decathlon, còn con Na thì đua theo chị, nên mình mới bắt đầu mua đồ rẻ. Nhìn con Na suốt ngày quần đùi áo phông như thằng con trai, và con La quần soóc ngắn hở mông, áo ngắn hở rốn, chưa đủ ngắn thì nó cắt thêm cho ngắn, nhảy múa uốn éo các động tác khiêu khích, mồm không châu chẩu làm duyên thì cũng ông ổng hát nhạc não tình hoặc đọc rap, và lúc cười thì cười ha hả cúi gập người vừa nhảy nhót vừa vỗ tay đen đét vào đùi giống như dân ở đây, mà chán. Những em bé xinh xắn đáng yêu bẽn lẽn như những con búp bê của tôi đâu rồi ???
Thế, thế là nhà cửa đã trống trơn, container đã niêm phong, nhưng vé máy bay thì chưa có. Vậy là đồ đi người ở lại. Chuyến sắp tới là do đại sứ quán một nước châu Âu tổ chức. Dân tình tuyệt vọng tranh cướp vé, hoang mang hỗn loạn kinh khủng. Nếu muốn, ngài thừa sức cho cả gia đình lên chuyến máy bay đó. Nhưng ngài bảo « Phần cho Ý chỉ có hai chục vé, đại sứ Ý lại giành được cả 5 vé cho gia đình thì không ổn. Thôi ở lại, đợi chuyến khác ».
Ở thì ở, ở suốt 4 năm giờ ở lại thêm một chút có sao. Ngáo ngơ thì có khi bị mắng, chứ liêm khiết thì không, nhớ đấy. 

33 comments:

  1. Chúc mừng bác, cuối cùng thì cũng xử lý xong, lại đón chờ chương mới của cuộc đời bác.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bác đặt lịch công ty chuyển đồ vì lúc đó vé bay là ngày 10/7. Cuối cùng hãng bay hủy vé, trong khi đồ thì vẫn phải chuyển chứ hủy rồi thì khó đặt lại. May tư dinh đại sứ vẫn có một số đồ cơ bản chứ không thì lại nằm đất vì thời buổi covid này cũng chẳng dám ra khách sạn. Chương cũ mãi không xong được, kể cũng sốt ruột.

      Delete
  2. Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính chị Giang nhỉ? Em Na có vẻ như buông xả dễ dàng hơn cả, có cá tính, quyết đoán và cuốn hút nhất (đối với em :D).

    ReplyDelete
    Replies
    1. Giời ơi cô Nhan Tran cứ nói buông xả và quyết đoán cho uyển chuyển chứ con Na chỉ đơn thuần là học gạo vì điểm, có điểm rồi là nó hê hết mọi thứ vào thùng rác và kiến thức cũng trôi sạch sẽ khỏi đầu nó luôn. Vào năm học mới mà nó không phải học lại bảng cửu chương và mấy phép cộng trừ nhân chia đơn giản thì chị đi bằng đầu. Bị bao vố với nó rồi.

      Delete
  3. Chúc mừng chị, thế rồi cũng xong. Chẳng mấy chốc mà thấy mình đang dỡ đồ ở Roma rồi hihi.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Trước khi dỡ đồ thì phải làm lại căn hộ ở Rome đã em ơi. Cho thuê 8 năm người thuê họ phá tàn canh giá lạnh. Mình cứ dặn lòng phải kiên nhẫn, rồi thử thách nào cũng qua. Thử thách nào quả là cũng qua thật, nhưng qua một cái là thử thách mới lại đến lập tức.

      Delete
    2. Lại xem đây là những “thử thách có thời hạn” chị ạ. :) Đúng là, cuộc sống ở trước mặt và chúng ta không thể lường trước điều gì sẽ xảy ra, dù là với một người giỏi thu xếp, vun vén như chị Cún. Mấy hôm nay chưa thấy bài viết mới, hi vọng cả nhà đã hạ cánh ở Rome. Cảm ơn chị Giang, từng đó năm đọc blog của chị đã được “travel” qua rất nhiều nơi và biết thêm nhiều điều thú vị.

      Delete
    3. Chị vẫn ngồi nguyên xi ở châu Phi đây chứ đã đi được đâu.

      Delete
  4. Em Na nói chuẩn quá chị qf 😍😍😍

    ReplyDelete
    Replies
    1. Con Na thì được cái lý sự giỏi. Nghe các lý lẽ của nó thấy vừa có lý vừa cứ có cái gì sai sai, nhưng phải nghĩ một lúc mới phản biện lại nó được.

      Delete
  5. Em thích câu kết của chị. Thích những người không lạm dụng quyền lực <3

    Em cũng vừa đóng gói xong, chỉ đợi có chuyến bay. Hi vọng có sớm thì tháng 7, không thì không biết tới bao giờ, tâm trạng ở một nơi mà mình không còn việc gì làm và nơi khác cần mình thì mình không biết bao giờ mới tới được cũng rối ren, nhưng chịu được 3 tháng rồi nên giờ em cũng ngày ngày thiền rồi phó mặc.

    Chúc nhà chị chân cứng đá mềm, sớm về Ý để chăm cây chăm hoa rồi viết blog cho bọn em đọc nghen :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Về Ý ở căn hộ, căn hộ lại không có ban công, ở đâu ra chăm cây chăm hoa hihi.
      Chị cũng thấy sốt ruột quá mà thôi, vấn đề này cũng không thuộc thẩm quyền giải quyết của mình nên đành ngồi chờ thôi vậy. Ép ông kia để giành quyền lợi về phía gia đình mình thì chị cũng không muốn.

      Delete
  6. Chị sắp được về Ý rồi...yeahhh.. Mừng quá!!! Chị về nhớ viết nhiều nhiều nha, chúng em mong lắm ấy. Mong từng ngày ấy, đặt hàng chị viết về Châu Âu hay lung linh tình yêu, dưỡng da dưỡng tóc gì cũng được, miễn sao đừng có da đen với từ thiện nữa, mệt óc lắm rồi...haha

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em ngồi ở châu Âu đẹp long lanh chỉ đọc về châu Phi mà em còn mệt óc. Chị ở ngay đây, xấu òm, chưa kể cứ thò mặt ra ngoài là bị muỗi xúm vào đốt, thì còn mệt óc đến đâu.
      Nhưng mà mình may mắn thì cũng nên cảm thông với những người khổ sở em ạ. Họ nghèo lắm, rất tội nghiệp. Chỉ tiếc rằng sức lực và thời gian mình có hạn, không thể giúp nhiều. Và cũng tiếc rằng họ cũng không có thái độ tư duy phù hợp để có thể phát huy tối đa những gì được người ngoài giúp.

      Delete
  7. hihi, đoạn chị tả bọn trẻ con làm em cũng cám cảnh con ranh nhà em. Con Tít 13 tuổi, nói chưa xong đã cãi xong, làm ăn thì luộm thuộm, sách vở thì bẩn thỉu, như giấy lộn. Đầu óc chả nhớ được cái gì nhưng cái gì cũng bảo biết rồi. Em thấy em như đang nuôi đười ươi ý.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Con Lila nhà chị còn không làm ăn gì, sách vở nhàu nhĩ quăn queo mất bìa và cứ cần giấy là nó xé vở đánh toách một cái. Ngoài ra chuyện đánh răng, gội đầu, tắm rửa, thay quần áo, ngày nào cũng phải chiến đấu với nó và phải nghe nó cãi cham chảm.
      Làm mẹ khó thật, khó hơn làm vợ.

      Delete
  8. Yêu em Na quá, cô đang phải học suy nghĩ của em đây
    Cái gì cũng giữ, cái gì cũng tiếc, nghĩ nhiều quả là ko tốt, đặc biệt lại ở cùng với người ko nghĩ gì và đơn giản hết mức có thể 😂😂

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ờ, đời nó thế. Người cứ cái gì cũng lo nghĩ thì thể nào cũng phải gặp người trần nhà sập chỗ này thì kéo ghế ngồi sang chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.

      Delete
    2. Đọc cmt bác vỗ đùi đen đét ạ 😂
      Cũng may giờ em bớt điên rồi, tự mình phải điều chỉnh lại chứ ko phát dồ suốt

      Delete
  9. Em thích Na quá, em đọc minimalist đủ kiểu mà tới lúc dọn thì vẫn giống Lê :D

    ReplyDelete
    Replies
    1. Giống Lê thì cũng được đi, miễn là biết cách bố trí để cho gọn ghẽ khoa học. Sợ nhất là người cái gì cũng tiếc rẻ không muốn vứt đi cái gì, nhưng bừa bộn, và lúc cần thì đi mua mới chứ không chịu lục lọi trong đống bừa bộn xem mình đã có chưa để khỏi phải mua.

      Delete
    2. Cái này thì em học Marie Kondo nên xếp đồ theo category, nhắm mắt cũng biết đồ ở đâu. Lúc xếp đồ kiểu này hoảng hồn sao mình có tới 90 cái áo, 45 chân váy, 57 váy đầm, 33 cardigan áo khoác các loại... mà sao vẫn thích mua đồ mới (nói vậy chứ từ lúc dồn các thứ cùng category lại thì em thấy mình có quá nhiều nên giảm mua sắm hẳn)

      Delete
    3. Chị chả biết Marie Kondo gì nhưng hồi bé bác chị luôn bắt đồ trong nhà phải để gọn ghẽ đúng chỗ để trong bóng tối cũng tìm được. Hồi đó hay mất điện mà ngay cả có điện thì đèn đóm cũng rất tù mù nên việc phải đi lấy cái gì đó trong bóng tối xảy ra thường xuyên. Hôm nào để cái gì sai chỗ, bác chị mò trong bóng tối mà không tìm thấy thì chết với bác. Rèn mãi thành quen, nhìn thấy luộm thuộm bừa bộn chịu không nổi.

      Delete
    4. Ngày em còn nhỏ cúp điện cũng tìm được đồ vì lúc ấy nghèo, đồ đạc rất ít. Ngày xưa nhà chỉ có 1 cái lược, 1 cái kéo chẳng hạn, để ko đúng chỗ thì người khác khỏi xài. Ngày nay đâu có nhà nào chỉ có 1 cái lược, 1 cái kéo đâu nên sắp xếp ngăn nắp khó hơn nhiều. Nhưng mà em đã nhận ra ít đồ thì dễ ngăn nắp nên ko mua linh tinh nữa rồi. Chỉ là ngày xưa thiếu thốn nên lúc có tiền em mua linh tinh trong 5-6 năm gì đó. Khi nhận ra thì nhà đã có rất nhiều đồ mà em cũng ko vất hết được, nên sắp xếp và kiếm cách tận dụng nó.

      Delete
  10. Ngưỡng mộ em Na quá thể. Chị xếp cùng thể loại với Lê, chổi cùn rế rách ko bỏ được :).

    Ngưỡng mộ em và chồng em ở vụ nhường vé máy bay.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nếu em biết mình sẽ dùng nó vào mục đích gì thì chổi cùn rế rách em cũng giữ. Còn nếu biết sẽ không thích nó, không dùng nó, thì đồ đắt tiền em cũng mang cho. Ngay cả lúc mua đồ, nếu đồ em cần thì đắt em cũng mua, còn nếu đã không cần thì rẻ như cho em cũng không mua. Quan trọng nhất là gọn ghẽ và hợp lý. Chứ như con Na cần hay không cần nó cũng vứt tuốt, rồi đến lúc cần tra cứu mặt nó nghệt ra rồi nhún vai bất cần thì kể cũng lo.
      Còn vụ nhường vé máy bay thì mình trẻ khỏe, nhường cho người già yếu hoặc có bệnh án về nước trước thì cũng là điều nên làm.

      Delete
    2. Nhún vai bất cần là tốt òi! Mẹ Giang có nói xấu em Na cỡ nào thì cũng vẫn ngưỡng mộ em ấy :)

      Delete
  11. Ước gì tiếng Anh có từ tương đương thật đắt với "chổi cùn giẻ rách" để dán nhãn cho mấy thùng đồ của ông, bà nhỉ =))).

    Nghe bà kể chuyện con gái tuổi teen tôi cũng rầu quá. Thôi cứ mong đây là giai đoạn tạm thời, rồi chúng sẽ trưởng thành và biết nghĩ. Bạn tôi cũng có đứa con gái tuổi teen bị tẩy não tê liệt, mấy nay cũng khóc lóc vụ BLM và chửi rủa cảnh sát. May bạn tôi thuộc loại cứng, biết cách lèo lái cho con được tiếp cận với sự thật và kiên trì giải thích cho nó, may mà nó còn biết nghĩ và từ từ thấy mẹ nó có lý. Nhưng chiến đấu với bọn nó cũng trầy trật chứ chẳng vừa.

    Bà ơi, lâu lâu mới có chuyến bay về Ý, mà cứ nhường mãi thì khi nào mới về được? Hay là bốc thăm may mắn đi? :D Bọn ác đang lăm le nói về cúm lợn ở tàu, đúng kiểu chuẩn bị cho đợt "sổng" lần hai. Thôi ráng về Ý sớm nhé. Kẹt đến mùa thu, chúng thả con cúm lợn ra thì chẳng biết khi nào mới về được ...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tiếng Anh tôi chỉ biết đến clutter và bric-a-brac nhưng vẫn cảm thấy không thảm bằng từ chổi cùn giẻ rách của tiếng Việt.
      Con gái tôi trong năm học cũng thấy nó hí hoáy viết về Michelle Obama. Tôi chả buồn đọc nhưng chắc lại ca lên tận mây. Người người nhà nhà được nhồi sọ rằng Obama là thiên thần còn Trump là ác quỷ. Thôi chúng nó còn trẻ, chúng nó bao dung bác ái suông một tý cũng đành. Bao giờ phải cho ra đời, nếm mùi lao động đóng thuế, tận mắt chứng kiến nhiều trò hề, thì lúc đó mới phải thực tế.
      Còn vụ vé máy bay, bình thường mình cũng toàn được hưởng ưu đãi rồi thì đến lúc cần kíp như này đành phải chịu khó một chút vậy.

      Delete
    2. Rag and bone?

      Delete
    3. Ừ rag and bone hay đấy.

      Delete
  12. Em thì mua quần áo cho con ở chợ đồ cũ, vì e nghĩ trẻ lớn nhanh, mấy năm đầu chỉ mua mấy bộ cơ bản và đồ mùa đông tốt ấm. Đồ mùa hè và mặc đi học bình thường em mua 2,3€ một cái, mặc chật lại đem ra chợ đồ cũ recycle hihi, hoặc đem donate cho các bé ở châu Phi. Về Vn có mấy chợ bán đồ thun rẻ tầm 50 nghìn 3 bộ em cũng thích, mặc mát.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị ủng hộ dùng đồ cũ cho trẻ con. Thà dùng đồ cũ mà có chất lượng còn hơn mua đồ rẻ mặc được 1 mùa là sờn nát phải vứt đi.

      Delete