Monday, July 13, 2020

Tạm biệt Fufu

Hồi bé nhà tôi nuôi một con chó và một con mèo. Cả chó và mèo đều được mua về khi còn bé tí, nên chúng nó lớn lên cùng nhau và rất thân nhau. Nhìn chúng nó chơi với nhau suốt ngày vui lắm. Tôi viết bao nhiêu mẩu chuyện ngắn mô tả những lúc chúng nó chơi cùng nhau như thế. Mang tiếng bình đẳng chơi cùng mà lúc nào con mèo chán chơi, muốn bỏ đi mà con chó cứ cố níu lại bắt chơi tiếp, là nó tát con chó lia lịa, mà toàn chọn tát đúng vào mũi. Kệ cho con chó đang kêu ăng ẳng vì đau, nó thản nhiên nhẹ nhàng nhảy tót lên bể nước, rồi từ bể nước nhảy tót lên nóc bếp, rồi ngoắc đuôi bỏ đi ngủ mất dạng. Con chó thì vẫn nhảy nhổm rướn người gác cả chân lên thành bể vẫy đuôi kêu óc ách gọi nó quay lại để chơi cùng. Nó ngủ chán quay lại, lúc nào con chó cũng nhảy cẫng lên vì mừng, đợi bao lâu nó mới thèm về mà vẫn cứ nhảy cẫng lên vì mừng.
Hồi đó, trong sân nhà tôi không hiểu từ đâu lại có một cái thúng cạp bị sút một nửa. Tôi dựng cái thúng lên, nửa dưới cạp vẫn lành cho con chó cuộn tròn ngủ, còn nửa trên sút cạp, ấn phần tre đan xuống, thành chỗ ngủ lõm lõm vừa khít cho con mèo. Những trưa hè, nhìn chó nằm tầng dưới mèo nằm tầng trên ngủ thật thích. Hồi đó không có mạng xã hội chứ không chó mèo của tôi lại thành hot dog hot cat. Sau con chó lớn không chui vừa vào nửa cái thúng bên dưới nữa, tôi bỏ cái thúng đi, nhưng chúng nó vẫn nằm ngủ cùng nhau. Con chó nằm dưới đất, cuộn tròn lại, con mèo nằm chon von sạch sẽ bên trên. Những đêm mùa đông, tôi lót cho con chó miếng giẻ cho đỡ lạnh, nó nằm khoanh trên miếng giẻ, ôm tròn lấy con mèo nằm ấm êm ở giữa.

Tôi còn nuôi một con chó nữa. Một tối tôi đi học thêm về, hốt hoảng thấy hàng xóm đứng lố nhố quanh cổng nhà mình. Con chó của tôi đã ăn phải bả, đang chạy ra chạy vào kêu ăng ẳng đau đớn. Không ai biết làm cách nào để cứu nó. Tôi òa khóc. Anh hàng xóm, lúc đó đang là sinh viên năm mấy trường luật, thuê trọ ngay cạnh nhà tôi, nhiều năm sau quay lại thăm mẹ con tôi, vẫn bảo “Anh chưa từng thấy ai khóc vì một con chó như vậy”. Cái bờ sông Tô lịch nước đen ngòm ấy, là nơi tôi chôn con chó của tôi. Chị em tôi vác cái bao tải rách đựng xác con chó, trèo rào ra phía bờ sông tối om, cỏ cây rậm rì. Đào đất rồi lấp mộ bằng một cái bay cùn và cả bằng tay, mà không nghĩ tới bẩn, nhiễm trùng, uốn ván, không sợ móc phải một cây kim tiêm đã dùng rồi nào đó, không sợ bị côn đồ trấn lột. Đang lúi húi đào, thì có một thằng đứng ngoài hàng rào hỏi vọng vào giọng cà khịa “Chúng mày đang làm gì ở đấy?”, còn đang ngần ngại chưa biết trả lời sao, thì nó lên giọng hăm dọa “ Đm bố mày hỏi chúng mày không trả lời à?”. Tôi lí nhí “Em chôn con chó của em”. Nó không hỏi nữa, đứng nhìn một lúc rồi lẳng lặng bỏ đi. Tuổi 17 ngây thơ không biết sợ hãi và dường như lúc nào cũng có thiên thần hộ mệnh như thế.
Dần dần tôi không nuôi chó và nuôi mèo nữa. Tôi đã đủ bận. Vả lại, nuôi nó rồi chẳng may nó bị sao, tôi không muốn phải trải qua cảm giác ấy. Tôi muốn đời mình đơn giản, không muốn những nỗi buồn, nhất là những nỗi buồn dài, càng không muốn những nỗi buồn dài nhất.
Tạm biệt Fufu. Fufu ở lại ngoan. Không còn trẻ con cho Fufu chơi cùng, Fufu chơi với Simba cũng được vậy. Đừng đợi tôi nữa nhé.
Tạm biệt ngôi nhà mái ngói, sân rêu, có hàng hiên thuộc địa nhìn ra khu vườn xanh mướt bóng bàng bóng chuối, có đôi chim xanh, đôi cu gáy, và con mèo lười nằm ngủ hiền dưới giàn hoa giấy bốn mùa đỏ chói.

- Quo vadis?
- Romam vado, iterum crucifigi???

35 comments:

  1. Ôi chị có hoài niệm giống em quá. Em đã thề sẽ không bao giờ nuôi chó mèo nào nữa, chỉ yêu những con vật ngày xưa cũ là đủ rồi, em đã từng chia sẻ với chị điều này trong một comment cách đây lâu rồi. Chị đích thực là 1 người giàu lòng nhân ái trắc ẩn. Mèo FuFu đã rất hạnh phúc được ở nhà chị, hi vọng nó sẽ vẫn đc như vậy sau khi chị rời đi. Về nhà bình an chị nhé! Yêu chị nhiều . Em Thảo

    ReplyDelete
    Replies
    1. Gia đình đến sau họ cũng thích chó mèo nên đồng ý tiếp tục giữ Fufu rồi em ạ. Fufu số rất là xuân.

      Delete
  2. Gia đình về Ý bình an mạnh khỏe, mọi việc thuận lợi nhé!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn mày. Tao về đến nơi rồi. Đang phải cách ly 2 tuần.

      Delete
  3. Em chế vietsub cho 2 cái dòng bé tí cuối post của chị, vì em là người Công giáo, nên biết tác phẩm Quo vadis này, 1 phần vì tiếng Ý cũng có phần na ná tiếng Anh :D
    - Chị đi đâu?
    - Quay lại Roma, để rèn luyện sức chịu đựng một lần nữa???
    Hy vọng là em trans đúng ngữ cảnh haha. Chúc chị quãng đường mới an yên.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Không sát lắm với nguyên gốc nhưng được cái đúng ngữ cảnh. Cám ơn em, chị đã về đến nơi, đang ngày ngày ngồi ngoài hiên ngắm biển cả.

      Delete
    2. Thì em "chế" subtitle cho riêng chị mà 😂 còn để sát nguyên gốc thì đã có các dịch giả rồi ạ

      Delete
  4. Tạm biệt châu Phi của gia đình chị Cún và chào mừng nước Ý tươi đẹp

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tạm biệt châu Phi không ngày gặp lại. 4 năm ở châu Phi điêu đứng vì chán.

      Delete
  5. Chị Cún viết xúc động quá. Chúc gia đình chị Cún thượng lộ bình an. <3

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị về đến nơi rồi em. Nhưng vẫn chưa đi đâu được vì chị đang phải tự cách ly 2 tuần. Chẳng ai kiểm tra nhưng mà thôi chịu khó cách ly cho yên tâm.

      Delete
  6. Chúc cả nhà bà về Ý bình an nhé. Nôn nóng được rời khỏi châu Phi nhưng khi đi cũng hơi ngậm ngùi ha. Bọn trẻ cảm giác thế nào khi đi hả bà? Kể ra mấy tháng vừa qua cũng là bước đệm cho việc chia tay bạn bè còn gì.

    P.S. Mới đọc cái tựa thì tôi hơi giật mình, cứ nghe mùi chia tay tiễn biệt chó mèo là cứ tưởng ...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tôi chả ngậm ngùi tí gì hihi. 4 năm đày đọa ở châu Phi chán phát rồ lên, nhất là về cuối còn phải ở trong nhà suốt chẳng làm được việc gì ngoài phục vụ lũ kia ăn uống học hành.

      Delete
  7. Vậy là cả nhà được về Ý rồi. Tạm biệt châu Phi. Chúc cả nhà chị Giang một chặng đường mới bình an và xinh đẹp. Lại mong chờ những bài viết mới - written in Rome.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị đang tự cách ly ở cái nhà ngoài biển. Sau đó chị xuống miền Nam rồi sau đó mới lên Rome. Lên Rome còn phải sửa nhà, cũng còn nhiều chặng mệt mỏi phết rồi hy vọng mới yên ổn được.

      Delete
  8. Yêu nàng, chúc chặng đường mới nhiều niềm vui.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tôi tràn đầy hy vọng là những năm tháng ở Rome sẽ không quá vất vả như ở nước ngoài, chứ 8 năm vất vả ngược xuôi tôi chán lắm rồi ý.

      Delete
  9. chúc cả nhà bac Cún ( ko béo :)))) lên đường bình an :*

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bác đến nơi rồi. Chuyến bay có 6 tiếng thôi.

      Delete
  10. chúc gia đình Giang về Ý mạnh khỏe, bình an. Mong chủ mới cũng yêu chiều Fufu như Giang

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chủ mới có chó mèo trông lông lá bông xù rất quý tộc, còn Fufu trông như cà lơ thất thểu. May gần đây nó đã biết tự liếm láp làm mặt mũi đầu tóc trông sạch sẽ tí chứ hồi trước cả thân hình trắng phau mỗi cái đầu đen xì, làm em cứ thỉnh thoảng lại phải lôi nó đi gội đầu.

      Delete
  11. Nhanh thật, 4 năm trôi qua trong nháy mắt. Chúc chị nhiều sức khoẻ và may mắn cho chặng đường sắp tới nhé!

    ReplyDelete
    Replies
    1. 4 năm dài lê thê mà nó bảo nháy mắt :-)))))

      Delete
  12. Văn chị Giang rất hay. Đơn giản, cô đọng mà vẫn mượt mà giàu tình cảm. Từ ngữ chuẩn xác, sinh động. Ko biết chị viết văn tiếng Anh thế nào? Chị mà dịch một đoạn ngắn trong entry nào đó của blog này chắc hẳn sẽ có nhiều điểm đáng học về cách hành văn và truyền tải ý.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị giờ viết tiếng Anh chắc kém vì không thực hành. Kém theo nghĩa là cách diễn đạt sẽ không được sinh động hoạt bát phong phú. May có blog nên vẫn thực hành viết tiếng Việt chứ không chắc tiếng Việt cũng kém nốt.

      Delete
    2. Thế chị còn giữ câu chuyện nào viết bằng tiếng Anh từ hồi xưa ko? Em ngày xưa thỉnh thoảng cũng hí hoáy dịch dọt hoặc viết một đoạn ngăn ngắn bằng tiếng Anh, vì thích thử nghiệm câu chữ, dùng từ. Cùng một nội dung mà khi diễn đạt thoát ý, cảm giác rất đã.

      Delete
    3. Chị chuyển nhà bao nhiêu lần, tiếc nhất là không giữ được những gì mình viết bằng cả tiếng Việt và tiếng Anh, từ hồi còn chưa có máy tính mà phải viết bằng tay.
      Hồi xưa chị hay luyện dịch cả Anh-Việt cả Việt-Anh, rất hay gặp các trường hợp câu từ mình dùng nghe có vẻ tạm ổn nhưng vẫn có cảm giác chưa đã, như kiểu chưa gãi đúng chỗ ngứa. Cứ thế tiếp tục đào sâu suy nghĩ đến lúc nảy ra được câu/từ nghe một cái thấy thuyết phục hoàn toàn mới thôi.
      Vụ viết lách này cứ phải luyện thật nhiều viết mới cô đọng mà vẫn đủ ý em ạ. Nhiều khi phần lược đi còn nhiều hơn cả phần giữ lại. Có nhiều câu lược đi tiếc vô cùng nhưng vẫn cứ phải làm.

      Delete
  13. Căn nhà ở Châu Phi có bàn tay chăm sóc của chị chắc đẹp lắm. Giờ chị về Ý bọn mèo ở lại thì có người nuôi chúng ko ạ

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị trồng thêm mấy cái cây thôi chứ cũng không sửa sang gì nhiều. Căn bản là nhà của Bộ Ngoại giao nên muốn sửa gì cũng phải lên kế hoạch, báo giá, rồi bị vặn vẹo và chờ duyệt dài cổ mà có khi cũng không được duyệt. Thế nên thôi chị không làm gì hết cho lành.

      Delete
  14. Đóng lại chương châu Phi. Chờ đợi chương mới ở châu Âu của chị.

    Chúc 3 bạn nhỏ sớm hòa nhập trường mới. Chúc chị sớm thảnh thơi nhé!

    ReplyDelete
  15. Anh nhớ hồi em ở Rome có cái ảnh ngồi ở sofa mới sinh em Na đúng không nhỉ? Mới đấy đã gần 10 năm.

    ReplyDelete
  16. Chúc em và gia đình một chương mới nhiều niềm vui và trải nghiệm mới.

    ReplyDelete
  17. Mừng bác đã thoát kiếp nạn châu Phi. Chờ đón những bức ảnh xinh đẹp và lãng mạn ở đất Ý của bác. Yêu văn bác lắm.

    ReplyDelete
  18. Văn của G hay cực. Giọng văn hài, hóm mờ lúc nào tả cảnh thì ra tả cảnh, sống động thôi dồi. Quá hay!

    ReplyDelete
  19. Đọc bài của chị mà nước mắt rơi lã chã. Mừng chị quay về quê nhà, thương Fufu quá ❤

    ReplyDelete