Thursday, November 24, 2022

Đời cơ bản là buồn

Mình rất quý bà nông dân Ada hàng xóm của mình ở Salento. Đợt vừa rồi mình ở đấy đúng dịp bà Ada làm thịt một con lợn. Lúc cạo sạch lông đi rồi mới thấy da lợn có những nốt mẩn đỏ. Bà Ada nghi ngờ mới gọi điện hỏi bác sĩ thú y, bác sĩ bảo phải tiêu hủy. Bà Ada mang con lợn đi chôn lập tức. Thế là tiền mua lợn con, công cho ăn uống tắm rửa chuồng trại suốt nửa năm, thành công cốc. Bà Ada ngồi thừ ra mất một lúc. Bà Ada mà cứ xát gia vị rồi mang con lợn đi nướng rồi bán thịt theo lạng cho khách thì cũng chả ai biết đấy là đâu, thu về cũng phải đến tiền nghìn, hơn nhiều so với việc bán cả cân rau chỉ được có 2e. 

Mình quý bà Ada ở tính trung thực, còn tại sao bà Ada lại quý mình thì mình chẳng biết. Mỗi lần có mình ở đấy, bà Ada đi vắt sữa dê hay cho gia súc gia cầm ăn là đều rủ mình, rồi cứ kể chuyện rủ rà rủ rỉ. Biết mình bận và hay bỏ bữa nên nấu món gì ngon cũng múc cho mình một bát. Có hôm mình phải chạy đi làm mấy việc vặt, bát mỳ bà Ada giúi vào tay bắt cầm mình để trong xe, mỗi lần mình đánh tay lái là nó lại trượt qua trượt lại, thơm phức cả lên trong khi mình thì đang đói cồn cào. Biết mình muốn trồng cây, bà Ada bỏ việc nhà nông vốn bận bịu, dẫn mình đi mua để mình không bị mua đắt. Cửa hàng hẹn giao cây lúc 7h mà trời mùa đông nhanh tối, 5h chiều đã thấy nhá nhem, bà Ada đã xuống khỏi xe mình rồi còn quay lại hỏi cô có muốn tôi đến nhận cây cùng cô không, chứ trời tối mà cô có một mình sợ nguy hiểm.

Mỗi lần mình đến mua rau và trứng, bà Ada sẽ dành cho mình những đọt rau non nhất và những quả trứng gà tươi nhất, mặc dù mình không yêu cầu. Có lần bà Ada giúi vào tay mình một quả trứng gà sạch bong nóng hổi, bảo cho cô đấy, gà vừa đẻ. Mình cầm một hồi bỏ tọt vào túi, rồi sợ vỡ lại rút từ túi để lên bàn. Lúc sau nghe cái bép, bà Ada lại phải trút trứng vỡ vào một cái hộp. Thế chưa hết, mình tu lác mang có cái túi rau mà thay vì cầm như người thường thì lại văng nó lên lưng khoác cho nhẹ. Kết quả là hộp trứng mở toang, trứng đổ tóe loe lẫn vào rau. Bà Ada rên lên vì chán đời.

Nhà bà Ada có một con chó vô cùng thân thiện. Nhiều khi nghe tiếng xe mình từ xa nó đã chạy ra tận cổng đít ngoáy lên vì mừng. Nó chuyên có trò chạy ra xa, rồi từ xa lấy đà lao như bay tới mình loẻo khoẻo mà không cố trụ cho vững thì có khi bị nó xô ngã lăn chiêng. Rồi lúc mình theo bà Ada ra ruộng hái rau nó cũng ngoáy đít chạy theo. Cùng với nó là một con mèo, mình mải việc gì không chơi với con chó thì thôi chứ mình mà dừng lại chơi với con chó là con mèo ở đâu phi nước đại ra lập tức, chen vào giữa tranh giành bắt mình chơi với nó và đẩy con chó ra rìa. Là con mèo chuyên ngồi ngoài hàng rào chọc cho lũ dê bên trong nổi điên lên. Có lần một con dê điên quá húc cái binh vào hàng rào, làm con mèo chạy bán sống bán chết.

Bà nông dân Ada cho lũ mèo ăn nên chúng nó suốt ngày quanh quẩn trong sân nhà bà ấy nhưng cơ bản vẫn là mèo hoang. Vì là mèo hoang nên tai nạn cũng xảy ra liên hoàn, mỗi lần đến thăm là một lần thấy chúng nó đổi khác. Con thì mất tai, con thì cụt đuôi, con thì gẫy chân, con thì chột mắt, chả mấy khi thấy con nào lành lặn. Còn chuyện oánh nhau cào mặt nhau chảy máu thì là chuyện cơm bữa.

Lần này trong đám mèo béo mượt có một con mèo con gầy guộc lông lá xơ xác. Đặc biệt hai mắt bị viêm nhiễm thế nào đó mà ruồi bu kín. Nó thấy mình đến chơi mới đầu thì sợ sệt nhưng sau đó thì cứ xán lại gần kêu gừ gừ đòi mình vuốt ve. Nhìn hai mắt nó thấy thương, mình ra hiệu thuốc mua thuốc nhỏ mắt cho nó. Lần thứ nhất, nó chỉ dám chống cự nhè nhẹ, ngoảy mặt tránh không cho mình tra thuốc. Lần thứ hai, nó bắt đầu chống cự quyết liệt hơn, thậm chí còn cào vào tay mình sau đó trốn tuốt vào một góc vườn. Lần thứ ba, rút kinh nghiệm bị cào, mình mang găng tay đến và lại chuẩn bị nhỏ thuốc cho nó, nhưng tìm mãi chả thấy nó đâu mặc dù ngày thường nó chỉ quanh quẩn bên cái ghế gỗ trước hiên nhà. Ngày hôm sau đến cũng không thấy nó đâu. Chồng bà Ada bảo tối hôm trước đi làm về thấy một con mèo đen bị xe cán chết ngoài đường, nếu mấy hôm nữa mà vẫn không thấy nó thì nó chính là con mèo đen kia. Và mấy hôm sau cũng vẫn không thấy nó thật.

Vậy là tại mình. Đang yên đang lành lại giở trò chữa bệnh cho mèo hoang. Lũ mèo hoang đến ở một nhà nào đó vì cảm thấy yên ổn an toàn. Việc mình cứ cố nhỏ thuốc vào mắt cho nó khiến nó cảm thấy nơi đó không còn là nơi an toàn, do vậy nó bỏ đi. Đi ra ruộng không đi lại đi ra đường xe chạy.

Haiz, đời cơ bản là buồn.

Ảnh: một hôm quăng hết mọi việc sang bên để đi ngủ, ngủ say không biết con mèo Fufu đã lẻn vào phòng ghé đầu ngủ ké từ lúc nào. Nó bẩn như ma nhưng sofa gối đệm, cứ chỗ nào trắng nhất sạch nhất là nó nằm 

16 comments:

  1. Tháng rồi mình ko hiểu bị ma nhập hay sao mà ok cho ông chồng mang về một con chó, thế là từ đó đời mình chó thật huhuhh. Nuôi mèo có vẻ đỡ vất vả hơn nhỉ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nuôi chó đời mình chó thật là thật luôn đó bạn :))) chưa cần kể lể gì nhiều người toàn hôi mùi chó, nhà nặc mùi chó :))) mèo thì lại rất thơm. Mèo là con vật làm chủ cuộc đời mình chả cần ai dẫn dắt, trong khi chó thì cần chăm lo dạy bảo khoing khác gì đứa trẻ không là “mất nết” ngay(thuộc tỉnh nay là do mèo trong thiên nhiên sống cá thể, chó sống theo bầy đàn).

      Delete
    2. Ông anh chồng mình, nhà neo người nên nảy ra sáng kiến nuôi chó. Được một thời gian, lúc mình bảo "nhiều lúc em cũng muốn...", không để mình nói hết câu, ông ý nhìn sâu vào mắt mình và bảo "Em hãy nghe lời khuyên chân thành của anh, em đừng bao giờ nuôi chó" :-)))))
      Chả đợi lời khuyên chân thành của anh ý từ lâu mình đã quyết không nuôi con gì hết. Nuôi chó mèo thì cũng vui thật nhưng nó mà bị làm sao thì lại buồn gấp mấy lần, mà đời mình đã phức tạp quá rồi nên mình không muốn làm cho nó phức tạp thêm.

      Delete
    3. Tùy mèo thôi chứ mèo mà tưởng mình là chó như con mèo Fufu trong ảnh thì cũng hôi rình người ơi.

      Delete
  2. Nghe chị như đang có chuyện day dứt, trăn trở. Hope everything's fine nha chị!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn em nhưng trong bài chị chỉ buồn mỗi vụ tại mình làm con mèo con chết.

      Delete
  3. Đọc bài này cảm giác bình yên dễ chịu quá bác ạ.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cứ nói về hoa cỏ chó mèo thì may ra còn bình yên, chứ nói về người một cái là sóng gió ngay.

      Delete
  4. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em sợ chị order như vậy họ không gửi. Trả tiền sau thì chắc họ không chịu mà trả tiền trước thì lại rủi ro cho mình.
      Chị cần mấy cân? Trước khi rời châu Phi em đặt mấy thùng để mang theo dùng. Để em hỏi cước phí bưu điện ở đây, nếu không đắt thì em chuyển cho chị. Chỉ sợ từ hồi cấm vận chi phí vận chuyển lên cao và thủ tục thành ra phức tạp vì cấm đoán đủ thứ.

      Delete
    2. Chị ơi, ở trên amazon cũng có, trước đây em cũng có dùng qua và cũng thấy ổn, hoặc chị tìm những sản phẩm có review tương đối. Chị xem thử nhé: https://www.amazon.com/dp/B00DPNJYA6/ref=sspa_dk_detail_4?psc=1&pd_rd_i=B00DPNJYA6&pd_rd_w=uRZ2y&content-id=amzn1.sym.bff6e147-54ad-4be3-b4ea-ec19ea6167f7&pf_rd_p=bff6e147-54ad-4be3-b4ea-ec19ea6167f7&pf_rd_r=DXE5YZ4WMKTZF6N140W4&pd_rd_wg=yIeIC&pd_rd_r=bb06d844-3e00-44c9-b71d-485640820de4&s=beauty&sp_csd=d2lkZ2V0TmFtZT1zcF9kZXRhaWwy&spLa=ZW5jcnlwdGVkUXVhbGlmaWVyPUExRFU5OExCSUMwNVlZJmVuY3J5cHRlZElkPUEwNTQwOTEwMlA1QkIwV1JZUk1QNiZlbmNyeXB0ZWRBZElkPUEwODAxOTcxMkE3U05ESzJNTk0yUSZ3aWRnZXROYW1lPXNwX2RldGFpbDImYWN0aW9uPWNsaWNrUmVkaXJlY3QmZG9Ob3RMb2dDbGljaz10cnVl

      Delete
    3. Cảm ơn em gì ở trên.
      Trước Cún có gởi cho chị loại black soap có mùi xả chị thích, chị tìm trên Amazon không thấy loại tương tự. Trước giờ chị xài, xài cẩn thận nên mãi không hết, gIờ thằng con tự dưng thích xài, mà nó xài kiểu gì mà xà bông đi vèo vèo.
      @Cún: Chị tưởng dễ order thì chị định order một thùng rồi hết order tiếp, nếu khó order thì order vài thùng luôn để dành xài dần (Mà thùng lần trước em gởi cho chị là cỡ khoảng 12-15 hộp gì đó phải không?)
      Em đã tha lôi mang vác đi tới tận Nga rồi còn đòi lễ mễ mang gởi cho chị nữa. Chị cảm ơn em nhiều nhưng em để dành đó xài đi nha. Nếu có địa chỉ liên lạc thì chị xem làm sao để họ gởi, nếu họ không gởi thì chị có đứa bạn thân làm chung năm nay nó sắp đi Châu Phi về nhà nó cạnh Ghana.
      Hehe Mới bảo nó kiếm giùm chị, Em giúp gởi giùm chị cái hình và đia chỉ liên lạc được không? Có gì chị inbox facebook em nha! Làm phiền em quá mà vã quá đành chịu muối mặt hehe.

      Delete
  5. Em ở một mình trong SG và chả nuôi con gì ngoài bản thân. Tuần trước em ra HN, đứa cháu gọi em là cậu nuôi một con mèo lai, rất xinh và khá ngoan. Nó bị tật ở chân trước bên phải (của nó) nên chỉ có 2 ngón. Nó lúc nào cũng meo meo khe khẽ và đi vơ vẩn trong nhà để chờ người chơi cùng. Em cũng muốn chơi với nó, mà nó vẫn chưa được tiêm phòng dại (vì ưu tiên các mũi tiêm khác, và cần có khoảng nghỉ giữa những lần tiêm), móng lại chưa được cắt nên khá sắc. Nó cũng rất nhanh, chỉ đợi có một cái cửa bất kỳ nào đó hé mở là nó lách qua được, mà em chỉ sợ nó chạy ra ngoài đường rồi làm sao hoặc bị người ta bắt mất. Cuối cùng thì em cũng đối xử với nó một cách lạnh nhạt, vì nếu nồng nhiệt nó lại muốn được đùa với mình. Thỉnh thoảng em thậm chí còn dậm chân đuổi nó lên trên gác, vì sợ ở dưới nhà nó sổng ra mất.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Sao lại sắt đá với một con mèo???

      Delete
    2. Thế nên giờ em đâm ra lại nghĩ về nó nhiều ...

      Delete
    3. Chị thì hay nghĩ về một con mèo con chị gặp ở Pompei. Hôm đó cả nhà chị đi chơi về, dừng lại đổ xăng ở một trạm bên đường. Tự dưng có con mèo con chạy ra từ bụi cây gần đó, nó cứ đứng trước mặt chị kêu meo meo thảm thiết. Nhìn bộ dạng cu cậu run bần bật vì sợ nhưng có vẻ đói quá nên liều chạy ra xin ăn. Chị chạy về nhà trọ lục được ít đồ ăn mang ra. Nó thấy chị thì lại từ chỗ nấp chạy ra, cắm mặt ăn. Ăn xong nó lẽo đẽo đi theo. Hai con bé nhà chị cứ xin chị mang nó về nuôi mà chị nhất định không đồng ý. Nhiều trách nhiệm quá rồi, không muốn cáng đáng thêm trách nhiệm nào khác nữa. Cứ thỉnh thoảng chị lại nghĩ không hiểu nó bé thế cuối cùng có sống sót được không.

      Delete