Mình dẫn nó đến cửa hàng văn phòng phẩm, bảo nó “Con tự
chọn, mẹ chạy ra đây tí rồi mẹ quay lại trả tiền”. Lúc mình quay lại, cửa hàng
phang vào mẹt mình cái hóa đơn gần 300euro tiền văn phòng phẩm mình tí ngã
ngửa. Đồ vác về nhà, nó tút vào phòng đóng cửa ngồi phân loại ngắm nghía dán
nhãn đề tên say mê cho 2 ngày liền. Cũng tức là trong hai ngày đó nó để mình
yên không mè nheo đòi cái nọ cái kia dức đầu. Thằng anh con em cần gì muốn mượn nó giấu
kỹ nhất quyết không cho mượn.
Còn giờ là đến cái cốc đựng bút. Cặp cốc giống hệt nhau mỗi
tội cái to cái nhỏ. Mình vừa chìa ra một cái con Na vì đứng gần nên xí được cái
to hơn. Nhưng con La cũng muốn lấy cái to hơn!
Thế là bắt đầu màn chị gạ em đổi. Mình đang nấu ăn trong bếp, con La đã thầm thì ỉ eo gạ gẫm đổi cốc từ đầu giờ chiều và con Na nguây nguẩy không đồng ý, đến giờ thì bùng lên thành một cuộc cãi vã. Con Na hình như hết chịu nổi, làm toáng lên một tràng “Cái gì bà cũng phải to hơn tôi. Phòng bà to hơn phòng tôi. Bàn bà to hơn bàn tôi. Giá sách bà to hơn giá sách tôi. Tí bà to hơn tí tôi...”. Nghe lỏm đến đây mình từ trong bếp nói vọng ra “Tí tiếc thì liên quan gì nhỉ”. Nó giả điếc tiếp tục “... giờ đến cái cốc đựng bút bà cũng muốn lấy cái to hơn. Nhưng cái cốc đấy tôi lấy trước, nó là (gằn giọng) CỦA TÔI, CỦA TÔI, bà nghe rõ chưa?”. Con La biết trò vừa nỉ non vừa dọa dẫm lần nào cũng có tác dụng nhưng lần này không ăn thua, bèn thuyết phục con em tung đồng xu. Con em dại dột nhận lời luôn. Mình đứng trong bếp làu bàu “Ơ, cái cốc đang là của mình mà giờ tự dưng lại phải đi tung đồng xu 5 ăn 5 thua”. Thằng con trai vốn từ đầu chỉ ngồi giương mắt chiêm ngưỡng cuộc cãi vã, giờ nghe mẹ bình luận xong cười đến mang tai phụ họa “Chính xác”. May quá nó lại thắng. Thế là con chị đầu hàng, đành dùng cái cốc nhỏ hơn. Con em thở phào sung sướng vác cái cốc IKEA về phòng.
Đấy con gái mẹ chỉ xí được có một cái cốc đựng bút cũ rích
rẻ tiền nhưng được cái to hơn ấy thôi. Còn đâu đồ tốt đồ đẹp đồ mới con chị lấy
cả, thải sang cho em toàn đồ cũ không sứt chỗ này cũng mẻ chỗ kia.
Trong khi cô con gái lớn bòn rút đồ của mẹ thì thằng con trai
tập trung bòn rút đồ của ông bố. Bộ sưu tập đồng hồ của bố nó nó đã ngó nghiêng
hỏi giá tiền từng cái và nhắm nhe cái nọ cái kia. Giày của bố nó nó cũng đã thó
được 3 đôi siêu đẹp, hấp tấp mang về chất trong tủ quần áo. Áo xống cứ thỉnh thoảng lại thấy nó tủm tỉm bưng về phòng nó.
Nhưng nói về độ bòn rút thì thằng Lê phải gọi con La bằng
cụ. Bằng chứng là đến ngay cả bộ trải giường nó cũng phải xí bằng được bộ đẹp
nhất. Còn thằng anh chỉ vặn mẹ “tại sao mamma trải cho chúng nó các bộ đẹp nhất
còn cho Lê bộ này?”. Ý nó hỏi tại sao mình lại dùng cho nó bộ trải giường cho
trẻ con có hình chó mèo hổ sư tử rất sinh động. Con mẹ trả lời mặt tỉnh bơ “thì
là bộ của Lê Lê dùng hồi Lê...một tuổi thì giờ Lê cứ việc dùng tiếp chứ còn
sao”. Cậu nghe xong tủm tỉm cười giang hai tay ra vẻ bất lực rồi thôi. Là cậu
chứ là con La thì nó khóc rấm rứt và cãi cham chảm đến lúc một là mình phải đầu
hàng, hai là mình phải làm găng lên mới thôi. Mình nghi là tính tình nó khủng
khiếp khó chịu một cách tự nhiên chứ chả phải tại tuổi hâm dở. May còn
được cái má vừa mềm vừa thơm kéo lại.
Chúng nó lại vừa bòn rút được của thằng bố mỗi đứa một cái
điện thoại di động mới coóng. Ở trường mới thầy cô thỉnh thoảng lại bắt chúng
nó tra cứu thậm chí làm bài kiểm tra trên điện thoại nên mình buộc phải nhượng bộ.
Con em thấy thế thì òa khóc vì tủi thân. Nó làm một tràng kể
lể “Na toàn phải mặc lại dùng lại đồ cũ, điện thoại Na cũng là đồ cũ, mặt kính còn
bị vỡ”. Mẹ ôm nó vào lòng “Thì mẹ thay cho em mặt kính mới được không?”. Nó rầu
rĩ bảo “nhưng thay kính tốn tiền lắm”, rồi lại tiếp tục khóc nức nở. Nghe tiếng
nó khóc bi ai sầu thảm mà mình đứt từng khúc ruột. Tội nghiệp con gái út ít
thiệt thòi của mẹ. Cứ để rồi xem hai cái đứa tham như mõ kia chúng nó cuối cùng
có hơn gì con gái mẹ không.
Yêu thế chứ lại ! Anh Lê tính tình manly quá!
ReplyDeleteManly nhất là cái tính vô duyên của ông chứ. Cả ngày không được câu nào ra hồn. Mẹ ông yêu ông nhất đời mà cứ thỉnh thoảng lại phải rên lên "đẹp trai nhưng mà vô duyên" :-))))
DeleteYêu em Na nhất. Cái dáng nằm hờn dỗi phụng phịu thế kia là đang dỗi chuyện gì đấy chị?
ReplyDeleteNó phụng phịu vì vừa ngủ dậy. Chị chụp trộm nó không biết nên nó mới để yên, chứ không là nó quắc mắt lên ngay.
DeleteYêu em Na xinh đẹp nhất.
ReplyDeleteBình thường thì em lém lỉnh nhưng cũng hiền dịu nghe lời, nói chung là đáng yêu. Mỗi tội nhưng lúc em lên cơn điên thì chỉ có chết trở lên với em thôi.
DeleteThời gian trôi nhanh quá chị nhỉ, thoắt cái mà Na đã 10 tuổi rồi, mới hôm nào còn là em bé má phính mềm xèo. Con Tũn nhà em cũng 8 tuổi rồi. Nó cục tính, bạn trêu là nó oánh cả bạn, em bị cô giáo nhắn tin vì con oánh bạn mấy lần rồi. Không thể tưởng tượng được có ngày em lại bị giáo viên gọi vì con gái oánh nhau.
ReplyDeleteBị giáo viên gọi vì con gái đánh bạn và bị giáo viên gọi vì con gái bị bạn đánh, không hiểu ca nào khổ hơn :-))))
DeleteChị thì chưa bị vụ nào như thế, nhưng ở bên này trẻ con cứ nuôi móng tay dài và sơn màu kinh dị, rồi nhuộm tóc xanh đỏ tím vàng, rồi xăm trổ và xỏ khuyên khắp người, rồi mười mấy tuổi đã phì phèo điếu thuốc. Chị nhìn chúng nó mà sợ một ngày lũ con chị cũng như thế thì chắc chị buồn lắm.
Thời gian trôi rất nhanh đã đành mà bây giờ cũng rất khó để sống vui vẻ vô tư lự không bị vướng bận bởi những nỗi âu lo thường trực.
Chị Cún viết về các em bé thật xúc động, chúc mừng sinh nhật em bé Na xinh đẹp và thông minh. Các bạn ấy lớn nhanh quá chị nhỉ, chị Cún sắp đỡ vất vả rồi. <3
ReplyDeleteHóa ra không đỡ vất vả tí nào em ạ. Hóa ra là vất vả hơn nhiều.
Deletenhớ em Na hồi còn trong bụng có mẹ vác đi mọi nơi giấu trong cái váy maxi hồng đi tàu điện mặc dù đó là mùa đông.
ReplyDeleteVáy maxi hồng nào nhỉ chị không nhớ???
DeleteAnh Lê vẫn hiền như xưa, cô La thì vẫn đành hanh nhất nhà còn em bé út ít thì sao mà càng lớn càng thương, càng hiểu chuyện, tính tình thì hay ho thế này!
ReplyDeleteVừa khen nó hiền hôm trước thì hôm sau nó lên một cơn tam bành vì đi học về đói quá.
DeleteCó phải tiếng Việt gọi là xấu tính đói không bác. Em cũng bị như vậy, đến lúc đói là muốn giết cả thế giới. Đói mà mọi người còn dậm dờ ậm ờ chưa bàn xong chuyện ăn gì ở đâu thì em sẽ phát rồ lên.
DeleteThằng cu nhà em cũng vậy. Đi về lao vào nhà nhìn thấy 2 caí càng cua hấp (vì phần thịt đã gỡ ra làm nem) thì hỏi cuống lên ơ tại sao tại sao :V
Ừ gọi là xấu máu đói em ạ. Thằng con trai chị đói là bắt đầu lý sự và triết lý chày bửa. Con Na thì đã dọa giết một cơ số người rồi.
DeleteThế nên ai đi du lịch hành lý nhẹ nhàng thanh lịch chứ chị đi đâu cũng phải vác theo đồ ăn và nước uống, tay xách nách mang như bà buôn chuyến.
Em Na càng nhớn càng xinh gái, xinh quá, xinh quá
ReplyDeleteNó nét thì xinh nhưng cứ hết tật nọ đến tật kia. Đầu tiên là tật cứ phổng mũi lên. Sau đó đến tật nháy mắt. Và giờ là cả hai tật phổng mũi và nháy mắt, nhìn đến là kỳ dị.
Deletedư mấy nhân vật trong phim hoạt hình ấy nhể, hihi
DeleteÔi yêu thế, hai bạn bòn kia cũng rất đáng yêu. Em Na cũng biết điều nhường nhịn đó chị ơi
ReplyDeleteCon Na thì cũng hiền và nhường nhịn anh chị. Nhưng nó mà đã lên cơn thì đừng đùa với nó, mà cái gì nó đã quyết không nhường thì đừng hòng thuyết phục được nó.
DeleteAnna út ít của mẹ Giang càng lớn càng xinh đẹp và đằm tính đi nhỉ. Yêu cả 3 em bé quá. :)
ReplyDeleteMình đang định kêu ca vụ tuổi teen nhưng sau khi giao lưu với mấy đứa bạn cũng có con tuổi teen thì buộc phải công nhận rằng con mình vẫn còn ngoan hiền chán.
DeleteCon gái lớn xinh quá rồi! Mắt xếch, môi tim, da nâu, chân dài, vẻ mặt nũng nịu duyên dáng nữa.
ReplyDeleteNhìn cái ảnh này em lại nhớ đến một entry rất hay của chị hồi còn trên Mul viết về tình yêu, trong đó có một cái ảnh chụp chị nằm nghiêng gần giống tư thế như em Anna bây giờ - tóc đen, mắt đen, váy chiffon đen thắt lưng. Giờ tìm không ra nhưng em vẫn nhớ câu kết: "Không có lý do gì để làm tổn thương người khác, nhất là khi nhân danh tình yêu." :))
Giang
Cô G nhớ giỏi thế, chị nhớ cái ảnh đấy nhưng không nhớ entry viết gì. Ảnh chụp hồi còn ở NY, hồi mặt vẫn còn mọng và tóc vẫn còn mượt. Giờ gầy gò khô khỏng phát chán.
DeleteÔi hình cô út đấy ư? Sao trong tâm trí em chỉ nhớ cô ấy bé tí, mặt phụng phịu, nay xinh quá cứ tưởng cô chị. Nhìn em yêu yêu là❤
ReplyDeleteCô út đấy. Cô út 10 tuổi rồi mà. Cô chị còn lớn hơn nữa cơ. Chúng nó sắp túm cổ chị nhấc lên khỏi mặt đất đến nơi rồi.
DeleteĐọc tới đoạn tí bà lớn hơn tí tôi không nín được cười!
ReplyDeleteEm nghe xong cũng ngớ hết cả người, không hiểu sao nó lại có kiểu liên tưởng kỳ lạ đấy :-))))
DeleteÔi nhanh thế chị nhỉ? Hồi nào chị bụng bầu to tướng kể chuyện em La bị thương phải vác em chạy xuống núi mà giờ Na đã bằng này rùi ạ? Em follow chị từ hồi chị viết blog 360 về làm phim mà giờ các bạn ý lớn cả rồi. Đọc bài của chị vẫn thấy đáng iu, bình yên như ngày nào. <3
ReplyDeleteỪ, em nhắc chị mới nhớ hôm đấy con La bị ngã máu chảy ướt mặt mà điện thoại trên đỉnh đồi lại không có sóng nên chị phải bế nó chạy xuống, may chưa đẻ rơi dọc đường. Mới thế mà đã 10 năm rồi.
DeleteChị thấy đời chị lọ mọ vất vả mà sao ai cũng cứ bảo bình yên là thế nào nhỉ???
Bà ơi, em Na mắt xếch sắc lẻm là giống ai nhỉ? Em xấu đói như thế có khi mẹ phải lén lút giúi đồ ăn vào cặp em để em luôn hiền hòa khi về nhà :D
ReplyDeleteKhông liên quan, nhưng bà có tập hát bài "Think of me" trong "The phantom of the opera" không? Tôi cứ nghĩ giọng bà cao mà hát bài ấy là nhất. Hôm nào thanh thản yêu đời, bà cho tụi tôi xin clip hát bài này nhé!
Chả biết mắt nó giống ai chứ mắt tôi bồ câu hiền lành dư lày.
DeleteDạo này tôi đang nghe nhạc Rock mà bà cứ rủ rê tôi nghe opera là thế nào. Mà tôi ghét giọng nữ cao lắm, nghe opera tôi thích nhất là giọng nam trầm, cùng lắm là giọng nam cao thôi.