Tuesday, January 31, 2023

Ngỡ chỉ là cơn say

Sáng dậy cho lũ con ăn sáng. Chúng nó ăn xong đi học thì mình xoay ra chuẩn bị đồ ăn trưa cho ngài mang đi làm. Sau khi lẹt bẹt chạy ra chạy vào quên hết thứ nọ đến thứ kia thì ngài cũng xách cặp lồng cơm ra được khỏi nhà. Mình quay vào vừa ăn sáng vừa dọn dẹp bếp núc. Xong thì vào khu giặt là chuẩn bị đồ cho chị giúp việc ngày mai đến là. Để sẵn như này lúc chị ý đến chỉ việc tự động lấy ra là, không mất thời gian chạy quanh tìm mình để hỏi. Sau đó vào các phòng dọn đồ cho lũ con. Mấy hôm trước dọn tủ thằng Lê, con La, hôm nay đến lượt con Na. Mở tủ quần áo kiểm tra, cái nào không cần nữa thì loại ra, chỉ để lại những đồ còn dùng được. Không có động tác này thì đồ dùng được lẫn với đồ không dùng được thành một nùi, tìm không ra, nhìn không thấy, lúc nào chúng nó cũng kêu thiếu cái nọ cái kia. Mẹ bảo chúng mài có tất cả mọi thứ, lục tủ ra mà tìm, tao không mua đồ mới, thì chúng nó lại chạy ra nỉ non với thằng bố. Thằng bố mà đang mải cắm mặt vào điện thoại thì con tỉ tê cái gì cũng ừ tuốt. Thế là đồ đã có mà cứ mua mới kìn kìn, vừa tốn kém vừa rác nhà. Riêng chuông reo ra nhận đồ với dọn dẹp hàng ngày đã đủ chết. Mua vô tội vạ đến mức có thời gian lão mà ôm điện thoại lê đít ra ngồi bí hiểm ở đâu đó là mình cầm lăm lăm cái thước kẻ, lão vuốt điện thoại chuẩn bị mua sắm sôi nổi một cái là mình dọa vụt. Còn bây giờ, đi chợ với mình, lão mà định sà vào chỗ nào là mình nói nhẹ như hơi thở “xem thì cứ xem thoải mái, nhưng cấm mua”. Có lúc thấy mình dữ quá, lão bật như tôm tươi “mài bình tĩnh đi, ông chỉ xem chứ ông có mua đâu, xem mày cũng không cho ông xem à”. Có lúc mình sểnh ra, lão bí mật tuồn đồ vào xe đẩy hàng, ra đến quầy thanh toán lão mau mắn “để anh để anh”. Mình ngây thơ đứng chơi, đang tưởng lão gallant muốn làm hộ vợ. Sau khi bị lừa vài lần như thế, giờ mình vẫn cứ đứng chơi nhưng mắt liếc cái băng chuyền, thấy món nào là lạ là mình nhặt ra “anh mang để lại chỗ cũ”. Lão tiu nghỉu. Chồng con cứ động bảo thiếu cái gì là con mẹ giọng lạnh như tiền "các người không thiếu gì hết, chỉ thiếu mỗi não". Động não tí đi là thấy đủ hết. Làm bà la sát chả ai muốn. Nhưng ai cứ phải dọn dẹp hàng ngày và cứ vài ba năm lại phải chuyển nhà một lần như mình, thì mới hiểu.

Lại quay lại việc dọn dẹp buổi sáng, xong tủ quần áo cho lũ kia thì tiếp tục chạy quanh chăm lũ cây lá trong nhà. Có mấy chậu cây bọ mà lắm việc ra phết, cho uống, cho ăn, cắt lá héo cành khô. Lại phải luôn để mắt xem trông có tươi tỉnh không, nếu không thì phải gia giảm đồ ăn đồ uống. Bình lá vàng lá đỏ mình lọc ra từ một bó hoa được tặng, mấy tháng rồi, hoa đã héo đã bỏ đi từ lâu mà lá vàng lá đỏ vẫn rất rực rỡ. Lúc nào đủ thong thả phải ngồi mài rồi gieo mấy cái hạt sen.

Chăm cây xong thì lại chạy quanh châm nước cho mấy cái máy phun hơi ẩm. Mùa đông ở đây bên ngoài thì lạnh quá, trong nhà thì nóng quá. Vừa nóng vừa khô, cảm giác như thịt hong gác bếp. Khô quá nên thằng con quý tử suốt ngày chảy máu cam. Từ khi đặt máy phun hơi ẩm quanh nhà thì tình hình mới đỡ.

Ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã 10h30 sáng. Vào bếp nghĩ đồ ăn cho bữa trưa, bữa chiều, rồi mở máy tính và điện thoại trả lời email, tin nhắn, sắp lịch họp phụ huynh, học thêm, chơi thể thao, gặp bác sĩ, đủ thứ hầm bà lằng. Tranh thủ mở camera kiểm tra nhà vườn rồi gọi điện dặn ông làm vườn làm mấy việc. Lũ cây cối đang ngủ đông nên thưa việc, chứ chỉ tầm hơn tháng nữa chúng nó thức dậy là lại vô số việc phải làm.

Tự dưng ngẩng lên khỏi máy tính, nhìn ra ngoài trời. Bầu trời mùa đông thấp tè, xầm xì mây xám. Lại nhớ bầu trời tháng 5 tháng 6 nhẹ nhõm xanh cao. Cây bơ bà chủ nhà gieo từ một cái hạt quả bơ rồi mang tặng, đứng khoe mấy cái lá xanh trên bậu cửa sổ, cứ cho ăn cho uống thế thôi nhưng chẳng biết rồi sẽ lớn được đến chừng nào. Khung cửa sổ nhìn ra khoảnh sân toàn cây cao trong một tòa nhà bề thế. Tòa nhà bề thế nằm giữa một khu phố xinh đẹp, của một thành phố xinh đẹp. Đang mùa đông nên cái đài phun nước trong sân băng đá phủ kín chứ mùa hè nó phun nước rất rộn ràng còn khoảnh vườn nhỏ quanh nó thì cỏ xanh um lên. Tòa nhà này vốn được mệnh danh là tòa nhà của các oligarch Nga. Nhưng chiến sự và cấm vận khiến các tài phiệt chả hiểu đã vãn tiền hay đã chuồn ra nước ngoài cả, các tầng hầu như bỏ không. Tối chỉ thấy lác đác vài khung cửa sổ sáng đèn.

Và Trịnh Công Sơn

Những thì thầm một đêm nhớ lại

Ngỡ chỉ là cơn say

Ca từ nhạc Trịnh, cô đọng đến mức thành ra cứ trôi qua tai. Nhưng đúng một khoảnh khắc nào đó, chợt hiểu. Một đêm nằm nhớ lại, những lời yêu dấu mới ngày nào mình thì thầm với nhau, mà giờ đã thành xa lắc. Cứ như thể chưa bao giờ xảy ra, cứ như thể nó thuộc về một chiều kích không gian nào khác, cứ như thể chỉ là anh, trong cơn say, tưởng tượng...

Ảnh: vườn từ dạo cuối tháng 10.

35 comments:

  1. Em chỉ đọc, chưa phải làm mà đã chóng hết cả mặt rồi. :) Đoạn cuối đúng quá chị, những cuộc tình đã qua tưởng như của ai, và từ kiếp nào.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đây là một ngày khá thong thả, làm hết việc nọ thì xoay qua làm việc kia. Chứ có hôm từ sáng đến tối chân chạy không bén đất, điện thoại réo inh ỏi liên tục, bao nhiêu việc đến sát nút vẫn chưa xong, thì mới gọi là mệt em ạ.

      Delete
  2. Trong ảnh là hoa bướm hả chị Giang? Hình như màu hoa thẫm hơn ở Việt Nam. Cứ thấy hoa bướm là cảm thấy rộn ràng phơi phới lên ngay được.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ừ hoa bướm em ạ. Năm ngoái có 3 màu, hồng thẫm, hồng nhạt và trắng. Năm nay chúng nó lai tuốt vào nhau thành cái màu khó hiểu như trong ảnh. Chưa kể năm ngoái gieo hạt ở một chỗ, năm nay nó mọc lên chỗ khác.

      Delete
  3. Sao cái ảnh góc vườn mà em cũng tưởng tượng nó có dấu ấn của bác, vừa rực rỡ 1 cách bí ẩn, vừa hoang dại là saooooo?! :D

    Ông nhà em cũng thế bác ạ, sểnh ra là mua, lại còn mua 2, 3 cái cho 1 món mới chịu. Nhưng em ko nhânk đồ cho nên ông tự nhận ở chỗ làm và vác về, cứ thấy cái thùng to là em muốn khùng luôn.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bác thì không biết có hoang dại không nhưng vườn hoang dại là đúng đấy. Hè vừa rồi bác bận chuyển nhà nên bỏ hoang vườn, cây cỏ thích mọc chỗ nào thì mọc.
      Mua 2, 3 cái cho một món còn đỡ, đây lại mua hai bộ bàn ghế giống nhau mới chết cơ em ơi. Ông nhà chị mua hai bộ bàn ghế, mỗi bộ gồm 4 ghế và 1 bàn, xanh lè, bằng nhựa. Tổng cộng là 10 món bằng nhựa cồng kềnh to tướng không biết cất vào đâu.

      Delete
  4. Có phải mấy ông chồng ông nào cũng thế không hở mọi người? Sao G tả nghe như tả chồng tui?!? Sơ hở ko để ý tí là mua đầy nhà, tui lúc nào cũng phải nghiến răng như mụ , chứ ko thì nhà có khi ko có đường mà đi í

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chồng tui mới mua đồ linh tinh tầm tầm chứ chồng con bạn tui còn mua dao. Tui hỏi mày mua dao làm gì, nó bảo để tự vệ. Sống giữa thành phố mà nó mua dao quắm để tự vệ.

      Delete
    2. ồ vậy à, vậy tui tự an ủi mình rằng nhà mình chỉ có mô hình máy bay chiến đấu các loại thôi chứ chưa có dao, tui nên mừng hahahahah

      Delete
    3. Giang ơi chồng tớ còn mua các loại dao, rìu, kiếm, đao... kinh lắm Giang ạ.

      Delete
    4. @ Hoài Nga: tôi nói bà biết là dao rìu kiếm đao thì nghe cũng tởn nhưng vẫn chưa tởn bằng vụ lão chồng tôi mua một cái xe đồ chơi Barbie màu hồng to tướng. Lâu rồi tôi không nhớ trên xe có Barbie và Ken ngồi không. Nhà thì cho thuê, khách thì hay có trẻ con. Chả hiểu trẻ con lôi xe ra chơi rồi quăng đâu, hoặc làm hỏng rồi chị giúp việc chị ý giúi vào đâu, mà lão ngồi từ xa cứ gọi điện nã tôi "Xe Barbie màu hồng của anh đâu".

      Delete
  5. Đúng là ở nhà loay hoay hết ngày toàn việc không tên dọn dẹp, chăm sóc nọ kia. Nhưng này còn nhìn ra cửa sổ và nghe nhạc TCS là thăng hoa lắm rồi, tui ở nhà phần lớn là đầu bù tóc rối trông như con mẹ bồi.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tôi chỉ thăng hoa có mấy giây khi nghe cái câu hát trên kia rồi lại cắm mặt vào email với tin nhắn. Mẹ bổi là thương hiệu của tui. Mẹ bổi suốt đâm ra lại ngại ra đường vì mất thời gian sửa soạn.

      Delete
  6. Bà Cún ơi, giữa cơn binh biến này mà bà vẫn chiết xuất được nhạc Trịnh và thả hồn được xíu là có vẻ như bà đã bắt đầu bén cuộc sống Nga rồi ha. Bên đó lạnh kéo dài, thảo nào có biết bao nhiêu nhân tài thi văn nghệ thuật!

    Sợ nhất là khi tỉnh cơn say, phải quay lại thực tế và kèm cả một cơn nhức đầu :D. Ale tạm ổn chưa bà?

    Nhà tui may không có shopper cuồng. Sau khi dọn nhà cho bố mẹ chồng thì cả tui với chồng đều sợ vãi toe việc cưu trữ đồ và mua đồ linh tinh. Tui cứ thi thoảng cầm cái gì lên mà thấy nó không "spark joy" là tui quăng - theo đúng tinh thần Marie Kondo mà chị chàng mấy nay bị chửi quá trời =)))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tôi đang đánh máy loách choách thì tự dưng nghe được câu hát kia nên tôi dừng tay lắng nghe và liếc nhìn ra cửa sổ, thấy đời đẹp quá, đáng sống quá mà sao mình nhiều trách nhiệm trên vai thế nài.
      Tôi chả biết Marie Kondo là cái giề. Nhưng tôi học được kinh nghiệm xương máu là nhà tôi mà không dọn dẹp lọc đồ thường xuyên, đến lúc chuyển nhà chắc tôi đột quỵ.

      Delete
    2. Ồ té ra oligarch hàng xóm nghe nhạc Trịnh hả bà? :D.

      Marie Kondo là chị chuyên gia truyền cảm hứng cho lối sống tối giản, gọn nhẹ, viết sách về các chủ đề này và đặc biệt là dạy cách giữ nhà cửa gọn ghẽ chỉn chu. Chị này người Nhật. Vừa rồi chị ấy mới lên báo thú nhận là từ khi sinh đứa thứ 3 thì chị ấy không thể nào giữ nhà sạch sẽ ngăn nắp được theo tiêu chuẩn của chính mình nữa mà nhận thấy thà mình sử dụng thời gian cho con hơn là suốt ngày cắm mặt chăm sóc nhà cửa. Chỉ có vậy thôi đó mà bị chửi quá trời :D

      Delete
    3. Tui cũng học mấy chiêu dọn nhà của chị Marie, nói gì thì nói chị ấy vẫn có cái hay để học, tui nhớ chị sang Mỹ tư vấn cho mấy gia đình họ khóc luôn vì nhà gọn đẹp đỡ trầm cảm sau khi chị bắt lôi hết đồ cùng loại ra chất 1 núi giữa nhà rồi sort out dần cái nào giữ, cái nào bỏ. Lôi ra hết mới thấy đồ nhiều cỡ nào :), tui cũng học được cách phân loại và xếp đồ. Cho dù chị kg giữ tiêu chuẩn 100%, nhưng với các nguyên tắc cơ bản đó tui thấy sống như thế cũng đã gọn rồi, kg giữ đồ kg dùng đến.

      Delete
    4. @ Baglady: nhạc tui bật chớ hàng xóm toàn Nga mà hiện giờ các tầng hầu như trống không hàng xóm cũng chả có, lấy đâu ra nhạc Trịnh cái bà nài. Bình thường, nếu trong đầu đang có việc gì đó cần phải tính toán cân nhắc thì tôi vừa làm việc nhà vừa nghĩ. Còn nếu không có việc gì cần nghĩ thì tôi vừa làm việc nhà vừa bật nhạc nghe. Toàn nghe kiểu vào tai nọ ra tai kia, nhưng tự dưng hôm đó cái câu đó lại làm tôi chú ý.
      Dân mạng có vẻ chửi hăng quá nhỉ. Chị Marie kia sử dụng quỹ thời gian của chị ý vào việc gì là quyền chị ý, người ngoài có quyền gì mà chửi.

      Delete
    5. Nhà tôi thì luôn luôn rất nhiều đồ. Dù tôi có mơ tối giản thì cũng không bao giờ tối giản được với chồng và con như thế kia. Tôi chỉ cố gắng gọn ghẽ hết sức có thể. Một quy định tôi đặt ra cho lão chồng là mua đồ mới thì đồ cũ phải vứt đi, nếu không đủ dũng cảm vứt đi thì không được mua đồ mới.

      Delete
  7. Chị Cún vừa bận rộn, vừa khoa học, vừa lãng mạn... yêu quá❤️

    ReplyDelete
    Replies
    1. Vì rất bận rộn nên phải tìm cách làm mọi thứ khoa học để thỉnh thoảng còn có một ít thời gian cho mình đấy em.

      Delete
  8. Cuối tuần có việc em mới mò vào cái hầm nhà em. Lâu nay nó là lãnh địa của ông chồng. Em phải dọn nguyên một chiều chị ạ. Chồng các chị mua sắm gì em k rõ mà chồng em mua 10 cái xô và 5 cái chậu. Ngoài ra còn tha về một đống các khúc cây, miếng gỗ. Phát rồ

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em mới lấy chồng hả, tại vì đang nhiên lại mò vào lãnh địa của địch mà dọn dẹp. Chị hồi mới lấy chồng còn thỉnh thoảng mở tủ chồng để dọn dẹp chứ bây giờ chị kinh nghiệm rồi, không thắng được đâu em ơi. Cho địch một khu/khoảng riêng có cửa đóng nắp đậy, mọi thứ hầm bà lằng bắt mang tuốt vào đấy. Mình không nhìn thấy thì không bực mình.
      Mà xô, chậu và khúc cây là vẫn human. Chồng chị có đứa bạn còn lùng mua được đạo cụ của phim Chiến tranh giữa các vì sao, mang về để chình ình trong phòng khách. Con vợ nó bắt nó mang vào để trong cái phòng làm việc của nó. Thế là từ đó nó muốn vào máy tính làm việc thì phải trèo qua cái cục Star war kia vì studio thì nhỏ mà cái cục đạo cụ kia thì to quá. Đây mới là triệu chứng của người ngoài hành tinh, chứ còn như chồng em 10 xô 5 chậu thì vẫn là người trần thế.

      Delete
    2. Em cho cái hầm làm khoảng trời riêng đó chị. Em vào lấy đồ cho con mà k kìm đc phải dọn để vứt bớt đi đấy. Star war thì chồng em k xem nhưng mua dao thì có chị ạ. Chả hiểu sao cứ thích mua con dao đeo bên thắt lưng :D

      Delete
    3. Vậy câu thơ "đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng" chắc chắn là được viết cho chồng em rồi hihi. Đùa thế chứ đeo dao bên thắt lưng rồi đi vào rừng thì cũng được mà, nhỡ đang đi có con gì nhảy ra cắn thì còn có vũ khí tự vệ. Đi vào phố mới lo, em ạ.

      Delete
  9. Haha, đọc món chồng của các chị em buồn cười ghê. Chồng em có bữa mua về cái đồ chơi nuôi gà điện tử, mà em nhớ ở VN phổ biến cách đây hơn 20 năm rồi đấy. Về tý toáy chơi nuôi gà được dăm bữa nửa tháng lại vứt xó. Em vừa thanh lý rồi. 😂
    Nhưng nhìn lại mình thì cũng lại thỉnh thoảng tha lôi giầy dép, túi xách dù ở nhà một lố chưa dùng bao giờ luôn.
    Mỗi “đàn” có thú vui riêng 🤣

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chồng chị cũng liên tục lùng tìm những trò chơi từng chơi thời còn thơ ấu để mua lại và ép người xung quanh chơi cùng mà ai cũng chán vãi ra vì trò chơi lạc hậu từ lâu chả ai chơi nữa. Cộng thêm tất cả các xe cộ từng mơ ước thời trẻ giờ cũng săn lùng để mua. Nhiều lúc nghĩ ló chán nhưng gặp người cứ hoài niệm như vậy thì biết làm sao :-)))))))

      Delete
  10. Chồng em thì thích chơi khúc côn cầu, ski và golf nên kho toàn gậy guộc 😅 lúc em vào tìm món gì đó của con hay của em toàn đạp trúng mấy cây gậy của ông ấy. Ngược lại em mua mĩ phẩm và đồ trang điểm lích kích, ông ấy bảo cần gì mua nhiều thế, ổng có mỗi một hộp kem Nivea dưỡng ẩm vứt lăn lóc xài mãi ko hết, mỗi lần thấy em bấm mi trước khi chải mascara ông ấy đều bảo “sao lại torture yourself như thế?” 😁😁😁

    ReplyDelete
    Replies
    1. Riêng vụ mỹ phẩm thì chị đồng ý với chồng em. Chị lười và chịu không hiểu nổi tại sao lũ đàn bà chúng nó cần lắm thứ bôi trét thế.
      Còn vụ bấm mi, cũng đồng ý với chồng em luôn. Bấm thế nào lông mi không bấm lại bấm vào mi mắt thì tai họa.

      Delete
  11. Sau khi em học xong về ở quê với ông bà thì em thấy làm nội trợ và quản lí gia đình là công việc cực nhọc vất vả mà toàn bị coi nhẹ bởi những người kiếm tiền ngoài xã hội. Nội trợ là công việc vĩ đại hàng ngày .

    ReplyDelete
    Replies
    1. Làm nội trợ làm kiểu qua ngày đoạn tháng được chăng hay chớ thì mất ít thời gian và công sức hơn rất nhiều so với việc làm tử tế, khoa học, tiết kiệm. Riêng chuyện đồ nào để ở đâu để cho đẹp mắt, vừa vặn vào không gian mình có và tiện dụng nhất cũng là việc phải suy nghĩ. Rồi để giảm thiểu số lần phải chạy ra chợ đồng thời tránh việc phải vứt bỏ đồ ăn cũ/quá hạn thì đồ mua về cái nào phải dùng trước cái nào có thể dùng sau cũng là một việc phải suy nghĩ. Tóm lại, nói "vĩ đại" thì hơi quá nhưng làm nội trợ trông tưởng việc chân tay thế thôi nhưng thực ra lại là công việc phải suy nghĩ và lên kế hoạch rất nhiều.

      Delete
  12. G sướng nhất vì làm nội trợ toàn thời gian. Như mình vẫn phải làm từng đấy việc và đi làm vì kinh tế không cho phép. Vất vả lắm. Lúc nào cũng sấp sấp ngửa ngửa. Chỉ ước kinh tế đủ để được làm full time nội trợ.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đúng vậy nhà nào cũng sẽ phải có người đảm nhiệm việc nội trợ này, chu toàn đến đâu hay vụng về đến đâu thì cũng phải ăn, giặt giũ, dọn nhà cửa. Mình ở VN nên vẫn afford thuê được người giúp việc, đỡ đần bớt vì mình cũng đi làm full-time. Tết giúp việc về quê 1-2 tháng thì mình vẫn tự xoay được, nhưng vất vả hơn vì kg còn thời gian đi tập thể dục, hay ngồi yên tĩnh đọc 1 cuốn sách...

      Delete
    2. Thực sự mình chẳng hiểu nổi những người vừa đi làm toàn thời gian vừa phải lo việc dọn dẹp cơm nước giặt giũ tắm rửa chăm sóc con cái họ lấy thời gian đâu. Như mình nếu không có người giúp việc thì luôn chân luôn tay từ sáng tới tận đêm, phim ảnh chả bao giờ xem, thời gian lên mạng cũng ít, cả tháng cũng không thu xếp gặp bạn bè được một lần, đi spa cắt tóc gội đầu làm đẹp cũng không bao giờ đi. Nếu muốn có thời gian học thêm cái gì đó, nhất là nếu phải đi dự sự kiện, thì phải thuê giúp việc mười mấy tiếng một tuần để làm bù số giờ mình không làm được. Được cái là đúng như bạn nói, mình cảm thấy may mắn vì không phải chịu áp lực kinh tế. Việc nội trợ mình muốn mọi thứ hoàn hảo thì mình làm. Nếu không muốn làm thì mình thuê người hoặc giảm tiêu chuẩn xuống, chấp nhận lộn xộn hoặc lãng phí một chút thì cũng chẳng sao.

      Delete
    3. Em nghĩ thời gian dành cho việc nhà cũng phụ thuộc vào mức độ cầu toàn của mình nữa. Cùng đi làm, nhưng em thấy em thì không bao giờ có thời gian, đến chăm sóc da mặt em cũng thấy tốn thời gian quá. Vì em luôn muốn nhà cửa gọn gàng sạch bóng, con cái bài tập mình phải biết được con học đến đâu, khó dễ chỗ nào. Rồi con ăn uống em cũng phải tự tay chuẩn bị. Thành ra không có thời gian cho các việc giải trí gì cả. Cũng vì nhúng tay vào mọi việc nên không thể làm móng. Nếu giao cho giúp việc chính em lại thấy không yên tâm (độ bẩn sạch...). Tuy nhiên khi thấy mọi thứ nề nếp theo đúng ý thì em thấy đấy cũng là sự giải trí của em. Ngược lại, chị gái em thì chẳng bao giờ lo con cái học gì, học thế nào. Cần gì cũng thuê giáo viên, gửi trung tâm là xong. Đồ ăn thì có người đến nấu, quần áo mang đi giặt là. Tóm lại nhàn tênh nên về nhà là ngồi lướt điện thoại, đi làm móng suốt ngày. Thế nên em thấy không có gì khó hiểu hay dễ hiểu cả, cái chính là mỗi người có một mức chấp nhận và hài lòng khác nhau thôi.

      Delete