Thursday, August 13, 2020

Comfortably...dumb

Ở cái thị trấn bé tẹo ngoài mấy tháng hè nhộn nhịp khách du lịch thì cả năm vắng teo, có thằng bé hơn 20 tuổi thất nghiệp quanh năm suốt tháng. Năm nay thêm cúm tàu, việc đã hiếm lại càng hiếm hơn. Khách mình đến bằng máy bay riêng, tiền nong với họ không thành vấn đề, miễn họ hài lòng. Không tranh thủ kiếm tiền thì thôi nó lại than phiền là giờ làm việc thế này mất hết cả ngày của nhà nó. Nó làm đến 10h30 là xong, mẹ nó bạn gái nó 1h trưa là xong, ngày hè thì 9h mới tối, thế mà nó phóng đại hết cả ngày làm mình cứ thấy khó hiểu.
Mình kể cũng nhẹ dạ. Năm ngoái một việc nó bôi thành mấy việc, việc chỉ 1 người làm là được nó cũng kéo cả 3 người rồi tính tiền mình gấp 3 lên. Chưa kể người thường đến làm việc thực tế bao nhiêu giờ được trả công bấy nhiêu. Đây nó tính giờ mình từ lúc nó bước chân ra khỏi cửa nhà nó và đến tận lúc nó làm xong việc quay về tận nhà mới thôi. Tỷ phú thời gian mà cứ làm ra vẻ thời giờ vàng ngọc đi một bước tính tiền một bước. Đã thế lại còn luôn mồm phàn nàn vì nhiều việc quá. Có lần khách muốn mẹ con nó làm thêm chủ nhật, nó từ chối vì còn phải ra biển phơi nắng. Mà người ta trả 15euro một giờ chứ ít ỏi gì đâu. Vì đã trót vào mùa cao điểm mà mình lại ở xa nên mình phải cắn răng chịu. 
Hết mùa năm ngoái mình đã định chia tay không ngày gặp lại rồi. Ai ngờ đùng cái cúm tàu đến, tình hình bấp bênh khách không ai dám xuống tiền thuê nhà, mình bị kẹt ở châu Phi nên cũng không gặp gỡ thử việc người mới được, nó liên lạc tháng 4 giả vờ chúc Phục sinh nọ kia nhưng thực ra ý hỏi có việc không mình đã lờ. Mẹ nó đến tháng 6 vừa rồi lại nhắn tin ý hỏi han, mình nhẹ dạ lại giao việc cho mẹ con nhà nó. Mình là người tin vào việc cho người khác thêm một cơ hội, vả lại bụng cứ nghĩ chắc mấy tháng vừa rồi tê liệt vì dịch bệnh, nhà họ đã hiểu đồng tiền kiếm ra khó như nào, và thời đại toàn cầu hóa này một nơi sổ mũi thì cả địa cầu hắt hơi như nào, vậy nên có cơ hội là phải nắm lấy như nào. Hóa ra vẫn chả hiểu mịe gì, thậm chí độ vòi vĩnh kêu ca yêu sách còn tăng thêm vài phần. Mình thấy nó liên tục kêu nhiều việc quá làm không xuể và đòi thêm giờ, mới hỏi “cháu làm một cái giường thông thường hết bao nhiêu thời gian?”. Định hỏi để chứng minh cho cháu thấy số giờ cháu đòi là vô lý, ai ngờ cháu trả lời “cháu đã làm giường là làm đến khi nào đẹp mới thôi, không quan tâm đến giờ”. Ối, cháu xin vào làm khách sạn xem họ cho cháu bao nhiêu phút để làm mỗi phòng, mà làm cả phòng và nhà vệ sinh chứ không phải trải mỗi cái giường như cháu. Dốt mà cứ thích đại ngôn cá tính. 
Cô bị kẹt ở châu Phi thì cô phải chịu thôi, chứ cô đã về đến Ý rồi thì bằng giá nào cô cũng phải tạm biệt mẹ con cháu. 
Mà không cứ ông bà kễnh này đâu các bạn ạ. Thanh niên Ý nhiều đứa như này lắm. Bất tài vô tướng, học hành vớ vẩn, làm việc cũng cầm chừng, lớn tướng vẫn ăn bám bố mẹ thậm chí ngửa tay nhận tiền của ông bà. Mà ở cái xứ đồ ăn ngon và rẻ như này, chỉ cần tháng kiếm đâu được 300, 400euro là đủ góp tiền ăn cho mẹ; thậm chí dư tiền để thỉnh thoảng đi ăn pizza, góp 10e là đủ no say với bạn. Con 18 tuổi bố mẹ vẫn phải cho ở trong nhà và nuôi ăn, thậm chí hai mấy tuổi không tìm được việc bố mẹ vẫn phải cho ở trong nhà và nuôi ăn, bán nhà là phải chia tiền cho con, luật quy định thế. Thế nên thanh niên lại càng ỷ lại, lười nhác, không chí tiến thủ, làm việc cầm chừng, chỉ thong thả tận hưởng cuộc đời là chính. Xứ Địa Trung Hải nhiều cảnh đẹp, thời tiết đẹp hầu như 4 mùa, lại càng có lý do để tận hưởng cuộc đời.
Hồi trước trong tư dinh đại sứ có một thằng bé người làm. Nó hiền lành, mỗi tội vừa lười vừa chậm. Cả một ca làm 8 tiếng chỉ rề rà là được đúng vài món quần áo và rề rà phục vụ bữa tối. Phục vụ tức là nó chỉ việc dọn bàn, bê đồ ăn ra, rồi giúp đầu bếp dọn dẹp, thế mà trăm lần cả trăm cứ phải quên một cái gì đó. Làm việc thì ít, ngồi nghe đài, tán chuyện điện thoại hoặc biến đi đâu thì nhiều. Mình gọi nó lên bảo cậu còn trẻ khỏe mà công việc chỉ dừng lại ở chừng đó, 10 năm nữa vẫn như này à, cậu có muốn đảm đương thêm trọng trách này nọ không tôi cho cậu làm. Nó bảo madame cho tôi suy nghĩ. Ông suy nghĩ mất mấy hôm, chắc nghĩ tự nhiên lại thêm việc thì thành ra thiệt, nên ông từ chối. Thế là mỗi chiều ông lại tiếp tục đủng đỉnh là vài món quần áo, đến tối thì phục vụ bàn, và tiếp tục điếc đặc mọi việc khác. 
Trên đời này cái gì cũng có giá của nó. Tuổi trẻ, sức lực và nhất là não bộ đang sung sức tối đa, mà cứ muốn tà tà, việc nhẹ lương cao. Việc nhẹ lương cao tức là ăn cắp. Ăn cắp thanh xuân của chính mình, và thủ lợi trên thời gian và tiền bạc của người khác. 
Mình đã đang tính về lâu về dài là cho nó thôi, thì đùng cái dịch bệnh đến phải giảm một loạt nhân sự trong nhà. Dĩ nhiên người chọn việc nhẹ nhàng như nó bị thôi đầu tiên. Trách mình kém, đừng trách chủ bạc. Họ đã ở vị trí chủ mình, thì không có gì qua được mắt họ. 
Ngược lại, trong tư dinh cũng có một thằng bé khác, trẻ, khỏe, nhanh nhẹn, chăm chỉ, lái xe, lau nhà, là quần áo, thậm chí thỉnh thoảng đi chợ cho mình, việc gì cũng hăng hái làm. Thấy nó sáng ý lại ham quan sát học hỏi, mình chỉ cho nấu vài món cơ bản trong bếp và trước khi rời châu Phi còn bỏ thời gian dạy nó cách phục vụ bàn tiệc ngoại giao. Với chừng đó kỹ năng, không làm chỗ này thì làm chỗ khác, thời thế có thay đổi cũng không có gì phải nơm nớp. 
Ảnh: thích vô cùng những cơn giông mùa hè. 

30 comments:

  1. xí ghế nhất ! Mừng Giang trở lại rồi . Việc sắp xếp ở Ý của bạn ổn thoả chưa ?
    Ở đời, người chăm chỉ, cầu tiến thì sẽ ngày một tiến lên . Còn như thằng bé lười chăm chăm thủ lợi kia, cứ tưởng mình khôn, nhưng tầm nhìn thật ngắn ... haizzz ... Mẹ mình hay bảo "Nhà giàu tham việc, thất nghiệp tham ăn ."

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mỗi lần chuyển nhà từ nước nọ sang nước kia phải mất ít nhất 3 tháng mới ổn định được tương đối bạn ơi.
      Cái câu 'nhà giàu tham việc thất nghiệp tham ăn' của mẹ bạn hay quá. Nhiều đứa chối vô cùng. Việc theo mùa không tranh thủ mà làm lại còn yêu sách bắt chủ nhà và khách thuê phải bố trí thế nào đó để chúng nó làm xong việc vẫn có thời gian ra biển phơi nắng rồi đi bar ngắm hoàng hôn tận hưởng cuộc sống :-)))))

      Delete
  2. Ôi thanh niên Ý chán đời thế à chị. Thế mà qua Nhật, Hàn thì chắc sợ phát chết nhỉ.
    Mà chung thanh niên châu âu thế hay chỉ Ý thôi chị ơi

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ý đẹp, đồ ăn ngon, phúc lợi xã hội tốt, quá nhiều thứ để hưởng thụ, cộng thêm đặc tính dân tộc đầu óc lãng đãng ăn lắm nói nhiều, nên mới nảy ra một tầng lớp rất lười lao động. Còn đâu chị không biết thanh niên các nước khác ra sao.
      Dân bản xứ lười, xong thấy không cạnh tranh nổi với dân nhập cư chăm chỉ thì còn thù địch với họ nữa cơ.

      Delete
  3. Chị ghét nhất là lười, đã lười lại chậm thì ôi thôi chỉ có mà chết với chị. Ở công ty chị cũng có một thằng bé mới 23t, làm ở shipping dept, thật ra thì cũng thông minh nhưng chỉ thích né việc để tranh thủ xem phim trên đt trong giờ làm việc. Có lần c nói chuyện với nó, bảo em cố gắng học hỏi để phát triển, move sang phòng khác tốt hơn, làm sales chẳng hạn, chứ giờ mới 23t mà không phấn đấu chả lẽ suốt đời làm shopping? Nó thuỗn mặt ra duy nghĩ rồi bảo " it's also an idea". Nhưng chả có gì thay đổi cả.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em tiếp xúc với hội ngốc này nhiều, câu kết luận rút ra là không giúp gì hết, kệ, đói ăn khắc đầu gối phải bò, nếu vẫn không bò tức là không đói ăn. Mình có ý chí phấn đấu nên cứ phải ổn, ổn nữa và ổn mãi. Chứ nhiều người họ sống thế nào cũng được, họ cũng có cái sướng của họ ý chị.

      Delete
  4. Chị nói chỉ có chuẩn trở lên, sao em ghét loại người lười chẩy thây này thế chứ.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Vừa lười thái độ vừa sách nhiễu đòi hỏi như bố đời nữa mới trái ngang chứ. Việc làm theo mùa không tranh thủ làm ngày làm đêm thì thôi, đây lại bắt mình phải thu xếp với khách sao cho chúng nó đến làm nhoắng cái xong về để còn đi biển tắm nắng và đi bar ngắm hoàng hôn tận hưởng cuộc đời :-))))

      Delete
  5. Hồi em mới sang bạn em toàn bảo : mày yêu đương tránh mấy anh Chinese of Europe ra nhé. Sau mới hiểu đó là zai Ý, zai Pháp. Lol

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị lại nghe bảo dân Ý là "Do Thái của châu Âu "😂.

      Delete
    2. Chinese of Europe ý là mấy ông chã?
      @ chị Hương: ăn thì lắm làm thì lười nói thì lườm, không có cửa so với dân Do thái đâu chị ơi.

      Delete
  6. Bác cún hết mất độ hót sau mấy năm chinh chiến châu phi chán phèo. Hóng bác về lại trời Ý, giai ngập đường, cảnh như tiên với các entries đọc muốn ngất vì ghen tị.

    ReplyDelete
    Replies
    1. mình thích bác Cún vì bác xinh đẹp, hardworking, thông minh, văn hay chữ tốt, hát hay, tử tế, kg se sua - chứ cuộc đời phu nhân ngoại giao của bác quá thú vị toàn ở những nơi hay ho độc đáo từ Rome đến NY, đến xứ đạo hồi Dubai, cho đến nơi nguồn gốc của loài người là xứ sở Châu Phi lạc hậu... thật là một cuộc đời thú vị, bây giờ về Ý chỉ đạo bọn ô hợp cho thuê nhà 6 phòng ngủ mỗi tuần thu tầm 10k Euro, quá đáng để người khác ghen ti, cơ mà tớ chỉ ngưỡng mộ thôi :) https://www.thethinkingtraveller.com/italy/puglia/villas/il-tabacchificio

      Delete
    2. Giời ơi sao người mò được cái link trên vậy trời. Con số đó không nói lên gì nhiều, vì chi phí cũng rất lớn. Mình chỉ cần hòa vốn thôi chứ không có tham vọng gì hết.

      Delete
    3. Con số đó chỉ nói lên rằng thì bác Cún đóng tiền thuế chết thôi!!! :), cơ mà được đóng thế cũng thích!

      Delete
    4. tớ biết vì anh bạn tớ kinh doanh 1 villa tương tự, trả 20-25% cho mấy trang web kiểu agoda, booking, rồi corportate tax tầm 25%, rồi chi phí thuê đầu bếp, dọn hồ bơi, dọn phòng, maintenance.. tổng thiệt hại hết hơn 50% doanh thu rồi. 6 phòng ngủ mỗi ngày chỉ 1-2k euro là giá quá mềm rồi.

      Delete
    5. Tổng thiệt hại hơn 50% doanh thu là quá ổn rồi. Nhà mình chi phí cao hơn thế rất nhiều. Để giờ mình chuyển về Ý thì sẽ tìm cách giảm thiểu chi phí xem có đỡ hơn tí nào không.

      Delete
  7. Comments trên do bác Cún tự viết😀

    ReplyDelete
    Replies
    1. hâm à! comment trên của tớ khen G đó nhé, còn thiếu 1 cái nữa mà tớ ngưỡng mộ là G còn biết tu học :). tớ đọc blog G từ hồi 2007.

      Delete
    2. Cún mình đóng mấy vai. Tấm cũng Cún. Cám cũng Cún. Dì ghẻ cũng Cún. Bống cũng Cún mà Bụt cũng Cún.

      Delete
    3. Người đọc blog từ năm 2007 vậy là đích thị chúng ta đang già đi cùng nhau. À mà tu học là cái gì, ý người là tu luyện PLC ý hả?

      Delete
    4. uh, chính là siêng năng tu học FLC đó, tớ lười lắm, kg kiên trì làm cái gì dù biết nó là điều tốt kiểu như tập thể dục :). yes, chúng ta già đi cùng nhau :), tớ thì older, but no wiser :).

      Delete
    5. Mốt giờ là older and sillier chứ wiser làm chi cho mệt óc người ơi. Tớ bỏ tập mấy tháng nay rồi, chỉ mong cho xong mọi việc để mình có thể tập lại.

      Delete
  8. trời ơi sao đọc cái comments của bạn trên thấy sân si không hà! Bác í viết chủ yếu phục vụ đam mê viết lách chứ cần gì câu like đâu mà hot với không hot

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ờ, đã câu like là phải viết kiểu khác.

      Delete
    2. Khi naò bác viết kiểu câu Nike đi, kiểu nào thì iem cũng là Fan cứng của bác roài, thấy cái nhà của bác cho thuê ngon quá, em không ghen tị mà chỉ muốn hỏi bác có cái nào ớ Ý mà mua được để bác giới thiệu thôi :), em ở Đức, đội ơn bác Cún trước :)!

      Delete
    3. Người Đức mà đâm đầu vào mấy ông Ý ăn như rồng cuốn nói như rồng leo làm như mèo mửa này thì chỉ có từ stressed đến cực stressed nhóe. Đang yên đang lành đâm đầu vào làm cái giề. Nhìn tưởng cho thuê ngon lành nhưng thực ra là một khúc xương vô cùng khó gặm đấy.

      Delete
  9. Thế tớ mới ngất vì ghen tị. Tớ tức vì bác Cún đời còn dài, giai còn đầy mà cậu.

    ReplyDelete
  10. Bực quá! Có người cứ mãi xinh đẹp giàu sang thần thái thế kia.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thôi, can. Xinh đẹp giàu sang thần thái ở đâu ra.

      Delete