Đầu tuần phải mò đến trường họp phụ huynh cho cô con gái út. Sau hơn 1 năm không xuất hiện vì lũ con học tốt, giờ học không tốt nên lại phải xuất hiện. Thật là phiền não. Học hành gì mà toàn điểm C và điểm D. Đến muộn, không tập trung vì mải nói chuyện trong giờ, hoặc xin đi vệ sinh để lén dùng điện thoại, suốt ngày đánh đu với lũ bạn con nhà giàu, bài tập thì không làm. Cô giáo mở máy tính cho mình thấy bảng theo dõi bài tập của học sinh. Học sinh nào làm bài tập hoặc tự nguyện luyện tập thêm ở nhà thì được đánh dấu một ô xanh, không làm thì ô sẽ bị để trắng. Mình nhìn thấy trong cả bảng toàn các ô xanh như màu hy vọng có một dòng trắng tinh. Linh cảm dòng đó là của con gái mình rồi, nhưng vẫn hy vọng không phải. Cuối cùng đúng là của con gái mình thật.
Từ đầu năm học tới giờ mình cũng hơi bận. Phải tổ chức sự kiện liên tiếp, cả tháng 9 và tháng 10 mình chỉ cùng lắm là nấu ăn rồi để đấy cho con ăn, việc học hành thì chỉ nhắc nhở lấy lệ chứ không sát sao như thường lệ. Xong sự kiện một cái thì lại quay về Ý ngay để khởi công xây nốt cái nhà bé trong vườn, thế là tháng 11 cũng không sát sao được nó. Sau đó thì lại đi nghỉ dài ngày. Ngài cứ suốt ngày bảo mình nghiêm quá, con ngoan ngoãn giỏi giang thế còn muốn gì. Mình cứ ước được hồn nhiên vô tư số hưởng như ngài, khốn nỗi cái mồm mình cứ ngơi ra là đoàn tàu đi trật bánh như kia.
Bèn yêu cầu thầy cô giáo tách con Na khỏi đám bạn của nó. Giờ ra chơi muốn chơi với ai thì chơi, trò chuyện với ai thì trò chuyện, nhưng trong giờ thì phải ngồi tách nhau ra. Được 2 hôm, con Na đi học về mắt tóe lửa “ở nhà thì suốt ngày bà nhắc làm bài tập. Giờ bà lại yêu cầu thầy cô giáo không cho tôi ngồi cùng bạn tôi, tức là đến trường cũng không thoát được bà. Tôi không muốn bà kiểm soát cuộc sống của tôi”. Ôi con ơi, tao chỉ muốn kiểm soát cuộc sống của mỗi tao, mà vì nghĩa vụ nên cứ phải cố gắng với chúng mài. Mài đủ 18 tuổi, có muốn tao can thiệp vào cuộc sống của mài tao cũng từ chối con nhóe. Đời bao nhiêu cuộc vui chả hết, làm như tao muốn ôm rơm cho rặm bụng lắm ý.
Ờ nhỉ, đời bao
nhiêu cuộc vui. Trồng hoa, chơi với mèo, đi may một chiếc váy đẹp, đạp xe, leo
núi, tản bộ giữa đồng quê, du lịch, khiêu vũ, viết blog, giai mú.
Hay tỉ như nấu
một món gì đó nhỏ nhỏ ngon ngon, rồi ngồi gác chân lên ghế vừa ăn vừa lướt net, trên
bàn là quả và hoa vừa trảy ngoài vườn, ngày không có gì phải vội vã, người
không có sự tình gì cấp thiết, điện thoại để chế độ lặng im, được thong thả cũng là một nỗi
vui.
Tuy nhiên, con Na
chưa kịp chiến tranh lạnh với mẹ già của nó được tròn một hôm thì đã lăn ra ốm.
Ốm một cái là lại tìm mẹ rúc rúc mặc dù cái mồm vẫn dẩu lên dỗi. Cứ muốn làm người lớn nhưng thực ra là còn bé xíu. Thế là đã 3 đêm
liền cô con gái lớn ốm sốt quặp mẹ, đến đêm nay là thành cả hai cô con gái ốm
sốt đùng đùng mỗi cô quặp một bên. Thêm cả con mèo Lola, ngủ đâu không chịu cứ
nhất thiết phải trèo lên mặt. Mình đang ngủ mà bị nó dẫm cả chân vào mồm. Cuối
cùng mình đành ngủ trong tình trạng bị nó ho hen kèn cử ngay tai, ria mép chọc
cả vào tai mình. Chả sao, ngoài trời đang lạnh, thế này càng ấm ngủ càng ngon.
P.S: nói chuyện giai mú, có cậu trai cứ muốn nặn tượng mình. Mình nghe chữ tượng thì cũng ham. Gì chứ lúc già xấu mà có bức tượng khoe con cháu hoặc lúc mình ngủm củ tỏi mà có bức tượng trường tồn để lại cho hậu thế thì cũng hay chứ. Mỗi tội cậu ta lại muốn làm tượng kích cỡ người thật và nghe quy trình thì có vẻ như phải làm khung. Thế tức là mình phải tạo dáng và bị phết thạch cao ướt hay bột ướt lên người như bó bột hay gì? Mình chả biết nhưng ngại nên cũng không hỏi. Đang lạnh teo hết cả các thứ như này lại còn bị ngồi im và phết bột ướt lên người không biết trong bao lâu, thì xong việc chắc mình viêm phổi. Chưa kể hình như còn không được mặc quần áo ấm, có khi còn không được mặc gì cũng nên. Thế nên mình từ chối luôn. Ý tưởng có một bức tượng để đời thế là tan thành mây khói.
Ảnh: con mèo Lola đang thập thò cân nhắc tình hình trước khi quyết định chạy vào phá.