Cô con gái cưng đòi ăn rau lá. Người mẹ đành vượt lười nhảy metro xuống chợ Liublino. Đến nơi, việc đầu tiên là mò đến hàng chè. Mấy hôm nay Moskva đang nóng kỷ lục. Cứ nghĩ đến cốc chè mát lạnh có nước dừa vừa béo vừa bùi là chân tay nhấp nhổm.
Sau đó là đi mua nước
mắm. Nước mắm ngon chỉ bán ở chợ người Việt chứ gần nhà mình các siêu thị toàn
bán loại nước mắm AD gì đó của Thái, mặn chát ăn chả ra sao. Mua một chai Thuận
Phát và một chai Vị Xưa, 40 độ đạm. Còn nước mắm Hạnh Phúc 60 độ đạm chị bán
hàng bảo ngon đấy nhưng em ăn không quen sẽ hơi mặn nên chưa dám thử. Chưa thử
nhưng tính tò mò nên lần sau sẽ thử, mặn thì pha loãng được không các cụ nhể?
Chị bán hàng đang bọc hai chai nước mắm cho mình thì tự dưng bảo “Người em đẹp
thế. Gầy nhưng đường cong đâu ra đấy. Chị có tuổi rồi nên thấy ai giữ được thân
hình đẹp là chị ngưỡng mộ lắm”. Mình mới hỏi chị ý bao tuổi. Chị ý bảo chị 61
em ạ. Ôi mẹ ơi, chị ý bảo chị ý 50 chắc mình cũng tin sái cổ, mặc đồ đen áo bỏ quần,
tóc búi cao, vai và cổ trắng nuột nà, chân dài, cả thân hình nhìn vẫn rất cân
đối, có cái bụng không thon lắm chắc do tính chất công việc ngồi nhiều nhưng
nhìn tổng thể vẫn rất ổn. Bảo chị 61 như này là quá đẹp rồi ạ. Chỉ có phụ nữ
châu Á mới giữ được vóc dáng như chị ý ở tuổi 61, vừa gọn ghẽ thon thả vừa mềm
mại đàn bà, chứ bọn tây mềm mại đàn bà thì sẽ thừa cân, mà mảnh mai thon thả
thì lại sắt seo khô khỏng như đàn ông.
Mua nước mắm xong thì mình
lê ra hàng tạp hóa. Nhìn bánh rán thèm quá đi mà mua cả hộp thì hơi nhiều. Cuối
cùng tặc lưỡi bảo em bán hàng gói cho một cái bánh rán vừng. Trên đường về, kéo
cái túi đựng đủ thứ lỉnh kỉnh nặng muốn đứt hơi, trời thì nắng nóng. Niềm an ủi
duy nhất là về tới nhà sẽ ăn một bát phở thật to, sau đó nhâm nhi bánh rán vừng
và tráng miệng bằng một cốc chè khoai môn mát lạnh, sau đó đi ngủ.
Đúng như kế hoạch, ăn xong
bát phở Nam Định ngon toẹt vời, niềm tự hào của chị bán phở, mình lôi bánh rán
vừng ra chén. Ôi các cụ ơi, nó ngon. Lần trước mình mua một hộp bánh rán đường
về ăn thấy ngọt quá, phải bóc hết đường ngoài vỏ bánh đi rồi mới ăn được. Nhưng
bánh rán vừng là ở đẳng cấp khác, nếp dẻo, đậu xanh thơm, vừng bùi, ôi chao bùi
béo ngậy ngon đủ cả. Biết thế mua cả hộp, đây mua mỗi một cái ăn vèo cái là hết,
chả bõ dính răng, chua cả mồm.
Thể theo lời yêu cầu ăn
rau của cô con gái, bữa tối mình lôi hẳn một cân rau muống ra nhặt rồi xào, để
vào một cái bát rõ to. Trước con mắt kinh ngạc của mình, con Lila ăn nhoằng một
phát gần hết, vừa ăn vừa ca tụng rau muống xào là món ăn ngon nhất thế giới. Chỗ
còn thừa lại, chỉ vừa ngoảnh đi một cái 2 con mèo kẻ cướp đã vục mồm vào ăn
vụng. Con mèo Kotik từ dáng điệu kiêu sa quý tộc giờ đã thành kẻ cướp không kém
con Lola. Mình quay lại vẫn còn kịp nhìn thấy nó đang vội vàng kéo rau muống từ
cái bát ra để đánh chén. Còn con kia thì đang chổng mông vục mồm nhồm nhoàm thiếu
điều ngã cắm đầu vào cái bát. Quát thì chúng nó chạy, chui tọt vào gầm giường
trốn là mình chỉ có đứng ngoài ngó vào chửi rủa suông. Gọi con Lila mài ra mà xử
lý mèo của mài thì bị nó gào lên từ trong phòng nó “Bà đi mà tự xử lý”.
Đã qua mấy ngày mà vẫn thèm
bánh rán vừng. Bèn nhảy metro xuống Liublino lần nữa. Haiz, 3 tiếng cả đi lẫn về,
chỉ để mua bánh rán vừng. Mua hẳn một hộp 8 cái. Ăn đến cái thứ tư thì đã thấy đời
MỆT MỎI VÌ BÁNH RÁN VỪNG.
Video: đứng hát có tí mà
vẫn nghe tiếng cái gì đó đổ ầm ầm. Lại hai con mèo đã vật ngã một món gì đó. Mèo
gì mà như khủng bố con. Cho ăn thì nghịch phá, không cho ăn thì quấy. Mình để hộp
bánh rán vừng trên bàn bếp, trước khi đi ra đã cảnh cáo con Lola đang đứng xớ rớ
khả nghi gần đó “mài mà đụng vào đây thì tao tát chết”. Thế mà lúc quay lại hộp
bánh rán đã bị nó dũi cho ra tận mép bàn.