Tháng 9 tổ chức 2 sự kiện tại nhà. Xong lại lao vào chuẩn bị
cho sự kiện từ thiện diễn ra tại Gum vào cuối tháng 10. Gum là trung tâm hàng
hiệu số 1 của Moscow, nằm ngay trên quảng trường Đỏ. Sự kiện bao gồm ăn tối và
đấu giá. Riêng việc gửi thư xin tài trợ, rồi phân bổ tài trợ, tiền thì chuyển
cho các tổ chức, hiện vật thì đưa vào đấu giá, bán vé, thu tiền, gần 300 khách,
phối hợp với các đầu bếp, thực sự trong hoàn cảnh hòa bình bình thường đã là
một khối lượng công việc khổng lồ. Trong hoàn cảnh hai nước đang ở trạng thái
thù địch, thì độ phức tạp nhạy cảm khó khăn càng tăng lên gấp bội. Trong quá
trình chuẩn bị, vài người vì sợ gặp rắc rối nên đã rút lui. Có lúc cảm thấy đơn độc và chết ngộp trước khối lượng công việc phải làm, thú thật quả cũng có khóc một tý. Xong rồi lại gạt nước
mắt, cắn răng tiếp tục cố gắng. Mới đầu mình chỉ ngồi văn phòng 5 tiếng một
ngày. Sau mình ngồi từ sáng tới tối mới làm hết việc. Suốt hơn một tháng như
thế. Điện thoại réo loạn xạ từ sáng tới đêm. Email nhiều đến mức mất kiểm soát,
không nhớ nổi cái nào đã đọc đã xử lý và cái nào chưa.
Kết quả là một sự kiện thành công mỹ mãn. Số tiền thu về đạt mức kỷ lục, xấp xỉ 12tr rúp. Với số tiền này, rất nhiều người vô gia cư sẽ không bị đói, nhiều trẻ em mồ côi sẽ được ăn uống, sưởi ấm, trẻ em nghèo được tiếp tục đi học, được chữa bệnh, trong hai năm tới. Họ cần số tiền này lắm, vì từ hồi Nga đi xâm lược và vấp phải phản ứng mạnh mẽ của thế giới, nhiều nước đã rút tài trợ. Chóp bu chính trị đi xâm lược mà những người ở dưới đáy xã hội lại phải trả giá. Đời cứ buồn cười thế.
Xong sự kiện, mình lên máy bay bay về Salento. Lại
những ngày khổ sai, vừa làm vườn vừa trông thợ khởi công xây nốt
cái nhà bé. Nhiều lúc cảm thấy kiệt sức đến nơi rồi, lê vào nhà ăn
vội một cái gì đó rồi lại quay trở ra, tiếp tục công việc kẻo trời mùa đông mau
tối. Vừa làm vừa tâm niệm lao động thế này thì thân hình càng fit chứ sao. Làm
gì có chuyện lười biếng tiện ích dễ chịu mà lại gọn ghẽ đẹp đẽ cho được.
Về lại Moscow, ngay lập tức phải đi xem nhà mới. Mấy bố con nhà kia muốn nuôi mèo mà bà chủ nhà đang đồng ý tự dưng lại đổi ý, nhất quyết không đồng ý nữa. Thế là ngài nằng nặc đòi chuyển nhà. Ô kê, chuyển thì chuyển, nhưng là các người tự chuyển, thùng hộp tự mở tự xếp. Mèo muốn nuôi thì cứ việc nuôi, nhưng ăn uống ị đái phá phách thì mấy bố con tự thu xếp, đi bác sĩ này nọ thì mời bố tự nghỉ làm mà bế mèo đi. Đừng có hy vọng như thường lệ cứ nảy ra ý tưởng nào là chỉ cần ngồi phán suông còn thân con lừa là tui vừa càu nhàu vừa phải cong đít chạy đi thực hiện nhóe.
P.S 1: Hôm bầu cử Mỹ, mình quên biến, đang mải bê gạch và nhổ cây hết mùa trong vườn. Tình cờ mở blog thấy comments của bạn đọc mới biết công cuộc đếm phiếu gay cấn đang diễn ra.
Khi nào mà chỉ cạnh tranh trên năng lực và đừng lôi màu da
với giới tính vào để khè nhau và kiếm phiếu, thì lúc đó hãy nói chuyện. Còn cứ
bấu víu vào màu da với giới tính như hiện giờ thì vũ khí duy nhất sẽ chỉ là múa
mép và tìm đủ mánh khóe để tiếp tục lòe được ai thì lòe.
P.S 2: Nhổ đám hoa bướm hết mùa, thu được một mớ hạt mẩy căng, tãi ra đầy cả một cái mẹt con. Vừa làm vừa nghĩ năm sau sẽ gieo một khoảnh toàn hoa bướm ở đâu cho đẹp. Và nghĩ tới một người, một người đã nói với tôi rằng “Có một người yêu em như thể em là người đàn bà cuối cùng còn sót lại trên trái đất này”. Bỏ mợ, có khi nào, tuổi trẻ thì ơ thờ nước đổ lá khoai với mọi tấm chân tình, lúc về già lại thành ra hay bâng khuâng hoài niệm, một cái lá rơi cũng buồn không hử các cụ???