Monday, April 28, 2025

Bánh rán vừng


Cô con gái cưng đòi ăn rau lá. Người mẹ đành vượt lười nhảy metro xuống chợ Liublino. Đến nơi, việc đầu tiên là mò đến hàng chè. Mấy hôm nay Moskva đang nóng kỷ lục. Cứ nghĩ đến cốc chè mát lạnh có nước dừa vừa béo vừa bùi là chân tay nhấp nhổm.

Sau đó là đi mua nước mắm. Nước mắm ngon chỉ bán ở chợ người Việt chứ gần nhà mình các siêu thị toàn bán loại nước mắm AD gì đó của Thái, mặn chát ăn chả ra sao. Mua một chai Thuận Phát và một chai Vị Xưa, 40 độ đạm. Còn nước mắm Hạnh Phúc 60 độ đạm chị bán hàng bảo ngon đấy nhưng em ăn không quen sẽ hơi mặn nên chưa dám thử. Chưa thử nhưng tính tò mò nên lần sau sẽ thử, mặn thì pha loãng được không các cụ nhể? Chị bán hàng đang bọc hai chai nước mắm cho mình thì tự dưng bảo “Người em đẹp thế. Gầy nhưng đường cong đâu ra đấy. Chị có tuổi rồi nên thấy ai giữ được thân hình đẹp là chị ngưỡng mộ lắm”. Mình mới hỏi chị ý bao tuổi. Chị ý bảo chị 61 em ạ. Ôi mẹ ơi, chị ý bảo chị ý 50 chắc mình cũng tin sái cổ, mặc đồ đen áo bỏ quần, tóc búi cao, vai và cổ trắng nuột nà, chân dài, cả thân hình nhìn vẫn rất cân đối, có cái bụng không thon lắm chắc do tính chất công việc ngồi nhiều nhưng nhìn tổng thể vẫn rất ổn. Bảo chị 61 như này là quá đẹp rồi ạ. Chỉ có phụ nữ châu Á mới giữ được vóc dáng như chị ý ở tuổi 61, vừa gọn ghẽ thon thả vừa mềm mại đàn bà, chứ bọn tây mềm mại đàn bà thì sẽ thừa cân, mà mảnh mai thon thả thì lại sắt seo khô khỏng như đàn ông.

Mua nước mắm xong thì mình lê ra hàng tạp hóa. Nhìn bánh rán thèm quá đi mà mua cả hộp thì hơi nhiều. Cuối cùng tặc lưỡi bảo em bán hàng gói cho một cái bánh rán vừng. Trên đường về, kéo cái túi đựng đủ thứ lỉnh kỉnh nặng muốn đứt hơi, trời thì nắng nóng. Niềm an ủi duy nhất là về tới nhà sẽ ăn một bát phở thật to, sau đó nhâm nhi bánh rán vừng và tráng miệng bằng một cốc chè khoai môn mát lạnh, sau đó đi ngủ.

Đúng như kế hoạch, ăn xong bát phở Nam Định ngon toẹt vời, niềm tự hào của chị bán phở, mình lôi bánh rán vừng ra chén. Ôi các cụ ơi, nó ngon. Lần trước mình mua một hộp bánh rán đường về ăn thấy ngọt quá, phải bóc hết đường ngoài vỏ bánh đi rồi mới ăn được. Nhưng bánh rán vừng là ở đẳng cấp khác, nếp dẻo, đậu xanh thơm, vừng bùi, ôi chao bùi béo ngậy ngon đủ cả. Biết thế mua cả hộp, đây mua mỗi một cái ăn vèo cái là hết, chả bõ dính răng, chua cả mồm.

Thể theo lời yêu cầu ăn rau của cô con gái, bữa tối mình lôi hẳn một cân rau muống ra nhặt rồi xào, để vào một cái bát rõ to. Trước con mắt kinh ngạc của mình, con Lila ăn nhoằng một phát gần hết, vừa ăn vừa ca tụng rau muống xào là món ăn ngon nhất thế giới. Chỗ còn thừa lại, chỉ vừa ngoảnh đi một cái 2 con mèo kẻ cướp đã vục mồm vào ăn vụng. Con mèo Kotik từ dáng điệu kiêu sa quý tộc giờ đã thành kẻ cướp không kém con Lola. Mình quay lại vẫn còn kịp nhìn thấy nó đang vội vàng kéo rau muống từ cái bát ra để đánh chén. Còn con kia thì đang chổng mông vục mồm nhồm nhoàm thiếu điều ngã cắm đầu vào cái bát. Quát thì chúng nó chạy, chui tọt vào gầm giường trốn là mình chỉ có đứng ngoài ngó vào chửi rủa suông. Gọi con Lila mài ra mà xử lý mèo của mài thì bị nó gào lên từ trong phòng nó “Bà đi mà tự xử lý”.

Đã qua mấy ngày mà vẫn thèm bánh rán vừng. Bèn nhảy metro xuống Liublino lần nữa. Haiz, 3 tiếng cả đi lẫn về, chỉ để mua bánh rán vừng. Mua hẳn một hộp 8 cái. Ăn đến cái thứ tư thì đã thấy đời MỆT MỎI VÌ BÁNH RÁN VỪNG.

Video: đứng hát có tí mà vẫn nghe tiếng cái gì đó đổ ầm ầm. Lại hai con mèo đã vật ngã một món gì đó. Mèo gì mà như khủng bố con. Cho ăn thì nghịch phá, không cho ăn thì quấy. Mình để hộp bánh rán vừng trên bàn bếp, trước khi đi ra đã cảnh cáo con Lola đang đứng xớ rớ khả nghi gần đó “mài mà đụng vào đây thì tao tát chết”. Thế mà lúc quay lại hộp bánh rán đã bị nó dũi cho ra tận mép bàn.

Sunday, April 20, 2025

Một hôm

Một hôm mình đang đi ra vườn thì nhìn thấy một con mèo vàng. Con mèo vàng chắc mới chuyển từ đâu về, tham gia vào quân số mèo cùng với con mèo đen trắng béo ú và đồng bọn. Không hiểu chúng nó ngủ ở đâu trong vườn. Năm ngoái chúng nó hay ngủ trên mấy cái gối. Mấy tháng trước mình thấy chúng nó đã làm được chỗ ngủ bí mật ẩn dưới đống củi thông. Sau đó cậu làm vườn dọn mất đống củi, chúng nó lại phải thu xếp chỗ khác.

Lại quay lại chuyện con mèo vàng, mình đứng lại nhìn nó đi phăm phăm, mặt cúi gằm, không đề phòng, cứ như trái đất này là của chúng mình. Đến lúc đến rất gần nó mới nhìn thấy mình. Nó giật nảy mình, hoảng hốt nằm dán bụng xuống đất. Mình từ từ đi ngang, thấy cả thân người nó đang run lên bần bật còn mắt thì dõi từng cử động của mình vẻ dè chừng. Đợi mình đi đủ xa, nó nhỏm dậy co cẳng chạy té khói. Chân ngắn, người ngợm béo ú, nhìn dáng chạy phục phịch rõ buồn cười. Ngoài đồng chuột bọ chắc phong phú quá nên mèo con nào con nấy đều ú na ú nần.

Một hôm đang lái xe gấp gáp đi mua mấy thứ đồ gia dụng, vừa rẽ một cái thì thấy bụi hoa hồng mọc dại ven đường lút trong cỏ mà nở hoa đẹp quá. Bụng bảo dạ tí nữa mua đồ xong quay trở ra nhất định phải ra thăm một cái. Nghĩ là làm, mua đồ xong trở ra, mình đỗ xe và đi bộ sang đường để ra khảo sát bụi hoa hồng. Một chiếc xe đứng lại cho mình đi qua. Thấy mình tiến đến bụi hoa hồng, anh lái xe nói với ra “nếu cô muốn cô có thể cắt mấy cành”. Bảo không, tôi không có kéo, tôi chỉ định xem thôi. Nói xong rồi quay đi. Thế mà chỉ vài giây sau đã thấy anh ấy xuất hiện ngay cạnh, tay cầm một cái kìm. Miệng nói trong xe tôi có cái kìm này, để tôi thử, chân lội vào đám lau cỏ cao tới thắt lưng còn tay thì cắt thoăn thoắt. Thế là mình lại có mấy cành hồng cong queo toàn gai nhưng nở hoa đẹp toẹt vời mang về dúi vào một góc nào đó trong vườn. Mấy giống hoa hồng dại này mọc cực khỏe, biết đâu lại lớn thành cây.

Một hôm mang hai đôi giày qua chỗ ông thợ sửa giày quen nhờ sửa. Chẳng là đến kỳ phải đại tu giày, mình mang mấy đôi qua một tiệm giày trên phố Petrovka định sửa. Hỏi giá một cái mà suýt ngã ngửa. Giày mình đi lâu năm, giờ cho còn không đắt mà giá sửa họ toàn đòi trăm euro. Bèn mang về Salento. May quá tìm được ông thợ sửa giày sửa rất tận tâm và khiêm nhường, giá cả vô cùng hợp lý kiểu thay đế gót 5e, thay lót đế 8e, thế là thành khách quen. Lần này mình mang đến cho ông ý hai đôi giày. M, đôi da lộn này tôi sơn bàn làm rớt sơn vào giày, ông sửa cho tôi được không? Bảo không, đi giày da lộn là chị phải hết sức cẩn thận. M, đôi giày nâu này ông làm mới lại cho tôi được không? Bảo tôi làm được nhưng thà chị đi mua đôi mới còn hơn. Bảo tôi đi đôi này gần 20 năm rồi, tôi thích nó, không thích giày mới…Ông ý thở dài một hơi, gật đầu, chắc đã quen với cái sự mè nheo và sở thích trái khoáy của mình.

Một hôm đọc được câu này, cảm thấy rất tâm đắc “I don’t wanna adult anymore. I don’t even wanna human. I wanna goat. Jumping around randomly, eat whatever I want and headbutt anyone that annoys me”. Tôi chả muốn làm người lớn nữa. Thậm chí làm người tôi cũng chả muốn luôn. Tôi muốn làm một con dê, chạy nhảy tung tăng, thích gì ăn nấy, và gặp đứa nào vớ vẩn là húc chết bà…”.

Ảnh: or I wanna cat. Làm mèo thôi, chả muốn làm chó. Chó tận tụy quá, trung thành quá, rồi lại vất vả. Con chó nhà bà Ada cứ thấy mình đến là chạy ra đón rồi nằm lăn quay ra như này, rồi mình đi đâu nó cũng bám theo sát gót. Còn bọn mèo cũng chạy ra đón nhưng chỉ ngồi quanh đợi cho ăn. Không thấy mình rút túi đồ ăn vặt ra hối lộ khẩn trương là chúng nó lượn hết. 

Monday, April 7, 2025

Gone insane from the pain that they surely know...

Ba ngày liền đứng trên giàn giáo sơn lại hai cái giàn gỗ. Đồng quê tĩnh lặng. Cây cối đâm chồi nảy lộc. Nắng lộng lẫy. Vừa sơn sơn quét quét trèo lên trèo xuống vừa gào theo Metallica. 

Lại nói chuyện Metallica, một hôm mình vừa trèo vào xe của một anh, cả hội 4 người đang trên đường đi ăn, tâm trạng đang vô cùng hội hè và nhạc nhẽo trên xe đang tưng bừng, anh ấy hỏi mình "Giang, em muốn nghe bài gì để anh bật". Bảo thôi, nhạc anh đang nghe là được rồi ạ. Anh ấy đang nghe mấy bài pop sến sến gì đó của Ý. Không, em muốn nghe bài gì anh bật, bài gì anh cũng có hết. Nói đi nói lại mấy lần. Đã thế, mình bảo "Vâng thế anh bật For whom the bell tolls của Metallica đi ạ". Anh ý vừa lái xe vừa mày mò mãi mới ra dòng tên tiếng Anh. Nhạc vừa nổi lên một cái mình thấy anh ý đang mồm miệng tía lia trở nên im thít, và buồn cười nhất là sau một hồi thì thò tay vặn bớt loa cho nhỏ xuống. Lúc ăn xong quay trở lại xe để đi về, anh ý tuyệt nhiên không đả động hỏi mình muốn nghe nhạc gì để anh bật nữa :-)))))))).

Mình nghe heavy metal vẫn là bình thường, nhất là Metallica cũng có nhiều bài rock trữ tình chứ không đến nỗi chát chúa. Mình nhớ có lần có đoàn quay phim đến nhà mình, cậu người mẫu Đức lai Hy lạp, trông dáng điệu thì hơi thư sinh nhưng mặt thì như nam thần, không nghe nhạc mà chỉ nghe noise. Nó bật cho cả hội nghe đĩa noise của nó mà nghe xong mình chả hiểu mô tê gì thật sự. 

Các cụ đừng hỏi cún chuyện chính trị. Từ lâu rồi mình cũng không theo dõi. Để bình luận chung chung thì mình nghĩ hướng đi và lập luận của anh Trump có lý. Tuy nhiên cách làm thì không hay. Chắc tại anh bị đì lâu quá và lần này anh thắng lớn và đảng anh lại nắm cả hai viện nên anh mạnh tay làm ào ào. Hơi ào ào quá nên nhiều lúc có biểu hiện tuột xích (unhinged) hihi. 

49kg nhưng là 49kg có luyện tập. 

Monday, March 24, 2025

25/3/2025

Con mèo Lola khí béo. Mới có 3 tháng tuổi mà tình hình đã béo rụt cổ. Nó ăn phần ăn của nó, ăn say mê hăm hở đến ngã chúi cả mặt vào đĩa. Xong nó lại chuyển sang ăn phần ăn của con mèo Kotik. Và đến lúc người ăn thì nó cũng vào ăn cùng luôn. Đồ ăn chìa xuống, chưa kịp thả xuống đất nó đã đứng dựng lên như kangaroo giơ hai chân chụp. Ăn xong vừa nấc vừa trèo lên bàn để tiếp tục xin ăn nữa. Nó ăn mọi thứ. Thịt, cá, pasta, khoai tây, rau, táo, thậm chí ăn cả gừng. Đồ ăn vừa cho lên đĩa còn bốc hơi nghi ngút, nó nhanh như cắt nhảy lên cạp một miếng to rồi chạy trối chết xuống gầm bàn. Nhiều khi bỏng mồm, ngậm được xuống đến đất là nóng chịu hết nổi phải nhả vội ra. Mèo thì chạy đi nấp, đồ ăn thì nằm dưới đất. Bao giờ tình hình yên yên và đồ ăn bớt nóng thì mèo chui ra ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Hai con La Na đầu tư hẳn một phòng cho mèo, mua các loại đồ chơi về cho mèo tiêu khiển. Được đúng hai hôm, tất cả đều bị gặm tan hoang.

Mình tập thể dục có tí, nó đứng trong gầm giường chăm chú nhìn ra. Mình giơ chân, bị nó xồ ra nhảy lên đánh đu trên chân. Mình giơ tay, nó xồ ra nhảy lên đánh đu tòn ten trên tay và tranh thủ gặm tay.

Nhiều khi chịu hết nổi vì nó phá quá, mình túm nó lên mắng. Nó quen bị mắng, cứ bị túm lên như thế là xác định nằm yên ngoan ngoãn, người mềm xẻo không chút chống cự. Nhưng mắng vừa thì nó còn lim dim nghe, chứ mắng lâu quá là nó ngoẹo cổ ngủ khì luôn.

Tối thì đòi vào ngủ với người. Mà cứ phải chọn chỗ nó thích nhất. Trong quá trình chọn chỗ thì nó bạ đâu dẫm đấy. Đi qua đi lại trên mặt người. Có lần mình vào phòng con Lila, thấy nó đang ngủ khò khò mũi hếch lên trần nhà, con mèo Lola cũng đang ngủ khò khò, nằm vắt quanh cổ con gái yêu của mình như một cái khăn.

Con Na sau khi bị mèo quấy không ngủ được hai đêm liền thì mắt đã quắc lên sòng sọc “thật là một con mèo ngu ngốc”. Ấy, sao lại ngu ngốc. Mới có 2 đêm làm gì căng. Chúng mày mỗi đứa quấy tao tận gần 3 năm, đêm còn phải cho ăn, cho đái, không thì phải thay bỉm. Con Lola ít nhất còn tự đái ị đúng chỗ.

Con mèo Kotik, mèo xù lông vàng nhưng ức và bốn bàn chân lại trắng phau, thì giành phần lớn thời gian ngồi trên cái gối êm bên cửa sổ hóng xuống đường, trông điệu bộ cao sang nền nã quý tộc. Chuyện ăn uống cũng cảnh vẻ chứ không phải mèo mướp nhìn quê kiểng phàm ăn tục uống như con Lola. Mỗi tội nó ngồi yên thì thôi chứ mà đã phá thì phát nào chết phát ấy. Chả hiểu lên cơn nhí nhảnh thế nào mà nó nhảy vào cái khay cát bới tung tóe, hất phân lăn rông rổng trên sàn. Chậu cây cảnh của mình trong phòng khách cũng bị nó đào tung, đất bị hất tóe loe khắp nơi, cái cây tội nghiệp đổ nghiêng và lúc mình phát hiện ra thì lá đã héo. Mình gào lên. Con mèo Kotik từ đó cứ thấy mình là chạy trối chết. Nó có vẻ nhạy cảm dễ tổn thương chứ không như con kia gào lên thì nó chuồn, hết gào ngồi xuống thì nó lại mò lên lòng nằm kêu gừ gừ rồi ngủ.

Một hôm con Lila cho con mèo Lola ăn. Ăn xong nó vẫn quẩn chân kêu meo meo. Mình bảo nó vẫn đói, bé cho nó ăn thêm đi, thì bị cô con gái sách vở của mình chỉnh đốn “mamma không biết gì hết, nó ăn xong cám ơn mình đấy mamma ơi”. Thôi con ơi, mài google vừa thôi, thử cho nó ăn no xem nó có cút thẳng hay không. Y như rằng, ăn xong đĩa đồ ăn thứ hai, con Lola chạy vút ra khỏi bếp như một tia chớp, để lại cô con gái nhiều lý thuyết ít thực hành của mình chưng hửng ú ớ ơ kìa thế là thế nào mèo ơi mèo ơi. 

Con Lila tự nhận là mẹ của con mèo Kotik, còn con Na là mẹ của con mèo Lola. Mình tự nhiên chả liên quan gì bị đôn lên thành bà ngoại. Ôi bà ngoại già lắm tao không chịu đâu, chúng mài chưa làm mẹ được đâu, tưởng làm mẹ dễ hử. Mẹ gì mà để con đói suốt ngày đi nịnh nọt tao xin ăn ❤️❤️❤️❤️. 

Wednesday, March 12, 2025

Linh tinh

Cả mùa đông năm nay Moskva hầu như không có tuyết rơi, chả bù cho mùa đông năm ngoái suốt 6 tháng cả thành phố không có gì ngoài tuyết. Nhiệt độ cũng không xuống thấp. Năm nay mùa đông ấm hơn mọi năm ít cũng phải từ chục độ đến hai chục độ. Kế hoạch đi hồ Baikal phá sản vì năm nay nước hồ không đóng băng.

Thế, cả mùa đông thì như thế, thế mà vừa bắt đầu mùa xuân một cái, thì trời đất lại xầm xì, rét mướt, và tuyết bắt đầu lác đác. Thế là thế nào giời ơi, tôi chuẩn bị trầm cảm đến nơi rồi đây.

Ông vua hàng hiệu Moscow, như mọi năm, lại gửi tặng một lẵng hoa xuân. Thủy tiên, tulip, anemone, ranuculus và hoa gì cành như củi khô nhưng hoa nở ra 4 cánh vàng rực rỡ. Nhìn thấy vui vui. Ở góc vườn xứ Salento của tui, dạ lan hương năm nay lên thành một bụi hoành tráng. Cách đây đâu 2 năm, ông chủ cửa hàng bán cây cảnh tặng mình một cây dạ lan hương bé tí trong một cái chậu bé tí trông như đồ hàng. Mình ngửi hít trong nhà chán thì mang ra trồng vào góc vườn. Để trong chậu không ai chăm sóc sợ nó chết thì thương thôi chứ cũng không hy vọng gì, vì nhìn cái cây gầy guộc quá. Ai dè sau hai năm giờ thành một bụi hoành tráng, hoa đủ màu, và chắc là thơm lừng cả một góc. Giá mà được ngồi trong nắng tự do tự tại ngắm hoa xuân kệ mọe cuộc đời ô trọc nài thì thích nhỉ.

Trong vườn năm nay mình bổ sung thêm một loại thủy tiên. Con Lila trong một lần lượn xe đạp giữa đồng quê thì đã mang về tặng mẹ già của nó một củ thủy tiên bé xíu nó moi được từ đâu đó. Là loại thủy tiên mọc hoang trên đồng, nở hoa sớm nhất, nở ngay trong mùa đông, và thơm cực kỳ. Chỉ một bông bé xíu có thể thơm lừng cả góc bếp. Bao giờ mình sẽ có một bụi thủy tiên to tướng, nở ngay giữa mùa đông, và củ từ từ lan khắp vườn, bé nhể.

Hôm nay ngồi lẩn thẩn lại nghĩ đến bà Nuôi. Bà Nuôi hồi trẻ rất khổ vì ông chồng đẹp trai lăng nhăng. Lăng nhăng bỏ bê vợ con chưa đủ, một hôm ông ý quay về bán phứt ngôi nhà duy nhất, cho vợ và 3 con còn nhỏ xíu ra đường. Bà Nuôi van xin khóc lóc thế nào ông ý cũng không động lòng, chỉ muốn bán cho nhanh còn bỏ túi mớ tiền đi sống với bồ.

Sau bao năm ông ý đi mất tích và bà Nuôi vất vả một mình nuôi con khôn lớn, thì ông ý mò về, thân tàn ma dại không bồ nào muốn chứa nữa. Con thấy bố về thì lại phải chăm sóc, tuy chả có tình cảm gì, vì sợ hàng xóm dị nghị. Nhất là cô con gái bà Nuôi, sợ mang tiếng với gia đình nhà chồng nên lại phải chăm sóc bố. Bà Nuôi lúc đó đang ở Rome với mình. Mình nhớ thời gian đó bà Nuôi điên ruột lắm, suốt ngày than thở tôi từng này tuổi còn phải đi ở đợ, không dám làm phiền con cái, thế mà ổng bỏ con 30 năm, giờ lết về bắt con phải hầu. Nhưng lúc đó tình hình chưa đến nỗi tệ, vì bà Nuôi kiếm ra tiền nên vẫn điều hành công việc đầu tư mua vàng mua đất ở nhà, quyền lực bà Nuôi nắm hết, ông chồng chỉ nằm báo.

Nhưng đời không ai học được chữ ngờ. Ông ý trong một lần đi uống nước với bạn, thấy thằng bé bán vé số dạo còn ế vé, ông ý thương tình mua nốt cho nó. Và trúng thưởng. Lâu rồi mình cũng không nhớ mua mấy vé hay mua cả xấp, chỉ nhớ là trúng giải độc đắc và con số tiền nhiều tỷ. Có tiền một cái, lại rộng rãi, đang từ một kẻ thất thế, trong mắt họ hàng ông ý vụt sáng thành ngôi sao. Tiền bà Nuôi đi làm tích cóp bao năm cũng không thể bằng một lần ông ý trúng số. Bà Nuôi lại đau khổ lần nữa, suốt ngày than thở sao ổng tệ thế mà ổng sướng còn tôi thì khổ…

Lúc đó mình chỉ bảo người ta có phúc dày thì kệ người ta hưởng cô ạ, mình không có thì mình tích, so sánh với họ làm gì. Bà Nuôi nhìn mình như vật thể lạ…

Nghĩ đến bà Nuôi xong mình lại nghĩ sang một chị bạn hồi còn ở Dubai. Chị ý có nhan sắc, lấy anh chồng người nước ngoài, sau đó ly dị. Chị ý hay than thở buồn vì ly hôn, thương con vì hồi trước được ở nhà to có bể bơi mà giờ ly dị phải ở cái nhà nhỏ không có bể bơi, lần nào gặp cũng than thở như thế. Mình bụng thì nghĩ nếu bố mẹ ly dị thì thương con ở với bố thì thiếu mẹ, ở với mẹ thì thiếu bố, thôi chứ nhà to hay bể bơi có thì có mà không có thì thôi quan trọng gì, nhưng mồm thì chỉ dám nói “cái nhà chị đang ở không có bể bơi thì lại có vườn, cũng ổn mà chị, có hai mẹ con thì cần gì nhà to”. Không dám nói gì hơn vì biết với suy nghĩ của chị ý như thế, mình có thật lòng đến đâu thì chị ý cũng sẽ bảo em đang ở nhà to nên nói gì chả được…

Ngay từ hồi bé nhiều người đã bảo mình có suy nghĩ khác người, ý là chê chứ không phải khen. Nhưng mà, nếu suy nghĩ khác người để chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì, đầu óc tuy nhiều khi toàn chuyện nói thẳng ra là ngã cây nhưng chí ít cũng không có gì sân hận, việc mình mình làm không sợ đời bình phẩm, tránh được vô số phiền não, thì cũng tốt mà, có phải không?

Ảnh: Người thì phải chạy chợ mà mèo thì cứ ngủ khò khò trên lòng như này người biết phải làm sao phải làm sao??? 

Friday, February 21, 2025

21/2/2025

Đầu tuần phải mò đến trường họp phụ huynh cho cô con gái út. Sau hơn 1 năm không xuất hiện vì lũ con học tốt, giờ học không tốt nên lại phải xuất hiện. Thật là phiền não. Học hành gì mà toàn điểm C và điểm D. Đến muộn, không tập trung vì mải nói chuyện trong giờ, hoặc xin đi vệ sinh để lén dùng điện thoại, suốt ngày đánh đu với lũ bạn con nhà giàu, bài tập thì không làm. Cô giáo mở máy tính cho mình thấy bảng theo dõi bài tập của học sinh. Học sinh nào làm bài tập hoặc tự nguyện luyện tập thêm ở nhà thì được đánh dấu một ô xanh, không làm thì ô sẽ bị để trắng. Mình nhìn thấy trong cả bảng toàn các ô xanh như màu hy vọng có một dòng trắng tinh. Linh cảm dòng đó là của con gái mình rồi, nhưng vẫn hy vọng không phải. Cuối cùng đúng là của con gái mình thật.

Từ đầu năm học tới giờ mình cũng hơi bận. Phải tổ chức sự kiện liên tiếp, cả tháng 9 và tháng 10 mình chỉ cùng lắm là nấu ăn rồi để đấy cho con ăn, việc học hành thì chỉ nhắc nhở lấy lệ chứ không sát sao như thường lệ. Xong sự kiện một cái thì lại quay về Ý ngay để khởi công xây nốt cái nhà bé trong vườn, thế là tháng 11 cũng không sát sao được nó. Sau đó thì lại đi nghỉ dài ngày. Ngài cứ suốt ngày bảo mình nghiêm quá, con ngoan ngoãn giỏi giang thế còn muốn gì. Mình cứ ước được hồn nhiên vô tư số hưởng như ngài, khốn nỗi cái mồm mình cứ ngơi ra là đoàn tàu đi trật bánh như kia.

Bèn yêu cầu thầy cô giáo tách con Na khỏi đám bạn của nó. Giờ ra chơi muốn chơi với ai thì chơi, trò chuyện với ai thì trò chuyện, nhưng trong giờ thì phải ngồi tách nhau ra. Được 2 hôm, con Na đi học về mắt tóe lửa “ở nhà thì suốt ngày bà nhắc làm bài tập. Giờ bà lại yêu cầu thầy cô giáo không cho tôi ngồi cùng bạn tôi, tức là đến trường cũng không thoát được bà. Tôi không muốn bà kiểm soát cuộc sống của tôi”. Ôi con ơi, tao chỉ muốn kiểm soát cuộc sống của mỗi tao, mà vì nghĩa vụ nên cứ phải cố gắng với chúng mài. Mài đủ 18 tuổi, có muốn tao can thiệp vào cuộc sống của mài tao cũng từ chối con nhóe. Đời bao nhiêu cuộc vui chả hết, làm như tao muốn ôm rơm cho rặm bụng lắm ý.

Ờ nhỉ, đời bao nhiêu cuộc vui. Trồng hoa, chơi với mèo, đi may một chiếc váy đẹp, đạp xe, leo núi, tản bộ giữa đồng quê, du lịch, khiêu vũ, viết blog, giai mú.

Hay tỉ như nấu một món gì đó nhỏ nhỏ ngon ngon, rồi ngồi gác chân lên ghế vừa ăn vừa lướt net, trên bàn là quả và hoa vừa trảy ngoài vườn, ngày không có gì phải vội vã, người không có sự tình gì cấp thiết, điện thoại để chế độ lặng im, được thong thả cũng là một nỗi vui. 

Tuy nhiên, con Na chưa kịp chiến tranh lạnh với mẹ già của nó được tròn một hôm thì đã lăn ra ốm. Ốm một cái là lại tìm mẹ rúc rúc mặc dù cái mồm vẫn dẩu lên dỗi. Cứ muốn làm người lớn nhưng thực ra là còn bé xíu. Thế là đã 3 đêm liền cô con gái lớn ốm sốt quặp mẹ, đến đêm nay là thành cả hai cô con gái ốm sốt đùng đùng mỗi cô quặp một bên. Thêm cả con mèo Lola, ngủ đâu không chịu cứ nhất thiết phải trèo lên mặt. Mình đang ngủ mà bị nó dẫm cả chân vào mồm. Cuối cùng mình đành ngủ trong tình trạng bị nó ho hen kèn cử ngay tai, ria mép chọc cả vào tai mình. Chả sao, ngoài trời đang lạnh, thế này càng ấm ngủ càng ngon.

P.S: nói chuyện giai mú, có cậu trai cứ muốn nặn tượng mình. Mình nghe chữ tượng thì cũng ham. Gì chứ lúc già xấu mà có bức tượng khoe con cháu hoặc lúc mình ngủm củ tỏi mà có bức tượng trường tồn để lại cho hậu thế thì cũng hay chứ. Mỗi tội cậu ta lại muốn làm tượng kích cỡ người thật và nghe quy trình thì có vẻ như phải làm khung. Thế tức là mình phải tạo dáng và bị phết thạch cao ướt hay bột ướt lên người như bó bột hay gì? Mình chả biết nhưng ngại nên cũng không hỏi. Đang lạnh teo hết cả các thứ như này lại còn bị ngồi im và phết bột ướt lên người không biết trong bao lâu, thì xong việc chắc mình viêm phổi. Chưa kể hình như còn không được mặc quần áo ấm, có khi còn không được mặc gì cũng nên. Thế nên mình từ chối luôn. Ý tưởng có một bức tượng để đời thế là tan thành mây khói.

Ảnh: con mèo Lola đang thập thò cân nhắc tình hình trước khi quyết định chạy vào phá.

Thursday, February 13, 2025

13/2/2025

Con Na một hôm cười hihi kể với mẹ, rằng một lần trong lớp, có cậu bạn chuyển đến ngồi cạnh nó và bắt đầu hoa chân múa tay nói chuyện liến thoắng. Nó không dám nói gì. Nó sợ nhận phiếu bé hư là sẽ bị con mẹ bà la sát cắt mọi trò tiêu khiển. Mình bình thường cũng chẳng nghiêm đến thế, nhưng cứ ngơi ra là nó nhận liên tiếp phiếu bé hư. Không làm bài tập, đến muộn, dùng điện thoại trong trường, vào lớp rồi mà vẫn nghe nhạc, nói chuyện trong giờ, hoặc mặc đồng phục sai quy định. Mình thì dức cả đầu vì nhiều phiếu bé hư quá mà nó thì cứ tỉnh queo bảo chả phải lỗi của nó gì cả. Chưa kể sáng nào đi học mặt mũi cũng phụng phịu than trường lớp gì mà chán, và đến cuối năm học thì ngày nào đi học về nước mắt cũng lã chã vì chán đi học quá chịu hết nổi dồi 🙄

Thế nên lúc cậu bạn kia đến ngồi cạnh và liến thoắng bắt chuyện thì con Na không dám mở mồm tung hứng. Thay vào đó, nó chỉ ngồi mím chặt miệng nhìn thầy giáo vẻ cầu cứu.

Mãi rồi thầy giáo cũng cảm thấy cần phải giải cứu nó. Thầy bảo “A, cậu ngồi trật tự có được không”, rồi một lúc sau chả hiểu nghĩ sao lại đế thêm “You are out of her league anyway”. Con Na kể từ hôm đó tuần nào Na cũng phải nhắc cho thằng bạn A của Na nhớ rằng thầy Q đã bảo rằng tớ xinh thế cậu không với tới tớ được đâu. Khổ thân thằng bé, bị nó chọc tức như thế không biết có biết nói lại gì cho nó chừa cái thói đành hanh của nó đi hay không.

Con Na xinh. Nhìn nó bé bỏng, xinh xẻo, tự dưng mình mới hiểu nhiều người khi nói với mình rằng họ thích petite women là họ nói thật. Chứ lúc nghe họ nói mình chỉ gạt đi cả cười, coi như họ nói xã giao nịnh đầm. Bảo đàn ông cũng vừa vừa nhỏ nhỏ nên thích đàn bà nhỏ xinh thì còn có lý, chứ nhiều ông cao to cân nặng có khi cả tạ mà lại cứ khăng khăng bảo thích petite women thì là cái kiểu giề.

Vì con Na xinh và tính tình lại lí lắc nên bạn trai cứ lượn vè vè. Các cậu trai Nga, 13, 14 tuổi mà to cao như người trưởng thành, con bé nhà mình đứng chỉ đến ngực. Nguy hiểm hơn cả, chúng nó toàn con nhà siêu giàu. Từ hồi chiến sự xảy ra, người giàu chuồn ra nước ngoài rất nhiều nhưng giàu quá thì lại không chuồn đi đâu được. Thế nên còn lại trong trường toàn những đứa kiểu nhà riêng là một dinh thự to như ngân hàng nhà nước, bể bơi ngoài trời, bể bơi trong nhà, sở hữu bất động sản ở những địa danh nổi tiếng trên thế giới, đi lại bằng siêu xe, đi du lịch bằng máy bay riêng, sinh nhật thì thuê limousine chất đầy thú bông và bóng bay lượn phố trước khi đổ bộ xuống một nhà hàng hạng sang hoặc trung tâm vui chơi đã thuê riêng cho lễ sinh nhật, rồi đi đâu cũng có lái xe và vệ sĩ đi kèm. Trẻ con chi mười mấy nghìn rúp không chớp mắt để mua một bó hoa, rồi quà sinh nhật toàn đồ hàng hiệu, vv và vv.

Mình không muốn con mình lai vãng những chốn ăn chơi tiêu tiền người xe dặt dìu. Con Na bạn nào mà đưa đón bằng xe riêng là mình không cho phép, con bảo bạn là con tự đi taxi được. Đi chơi lúc nào cũng phải trả lời video call của mẹ, đi hơi lâu là mình bắt về. Mà cũng ngộ, lũ kia to xác mà cứ đi theo con mình líu ríu. Con mình không lên xe sang, tự bắt taxi thì chúng nó bỏ xe đi taxi cùng con mình. Con mình mình bắt phải dùng tàu điện ngầm thì chúng nó cũng đi tàu điện ngầm cùng con mình. Con mình không được đi chơi lâu ở công viên xa, mình chỉ cho đi bộ gần nhà, là chúng nó bỏ công viên để đi bộ gần nhà cùng con mình. Con mình không được ra ngoài, thì chúng nó đến nhà ngồi như phỗng trong phòng khách, gãi đầu gãi tai mặt mũi ngượng nghịu. Mình vẫn may là con Na vẫn sợ mẹ. Mặc dù nhiều lúc lên cơn nó cãi như máy khâu nhưng nhìn chung thì nói nó vẫn nghe, lười học bị điểm kém và rớt khỏi nhóm 1 về nhà vẫn lấm lét như rắn mùng năm và bị mẹ mắng thì khóc sướt mướt nhưng vẫn lôi sách vở ra học. Nhưng thật sự chả biết nó sẽ nghe đến bao giờ.

Con chị thì giờ lại chuyên tâm học hành. Đầu óc tuy toàn chuyện nữ quyền nhảm ruồi nhưng ít nhất không cãi mẹ nữa, thường công nhận mẹ đúng, lúc nào mẹ muốn hôn cái má mọng là hào phóng chìa má cho mẹ hôn, thậm chí đồng ý làm bestie của mẹ. Cũng may chứ nếu cả hai đứa con gái đều sáng nắng chiều mưa, cộng thêm một con mèo gái cứ phi như điên từ phòng nọ sang phòng kia mặc dù không ai đuổi, thì chắc mình chết quá.