Thursday, December 3, 2009

Ha noi Ha noi

 
Than ôi thời oanh niệt nay còn đâu
Ngày xưa đàn bà thì thường hỏi em có tập thể dục ko mà người em đẹp thế, em có đánh phấn ko mà da em mịn thế, em dưỡng tóc thế nào mà tóc em đẹp thế. Đàn ông thì bảo “trông em như một chiếc đồng hồ cát”, “ da và tóc em như lụa”. Có anh còn bảo “ở nước anh người ta sẽ gọi em là một cây đàn mandolin”, ý là ngực gọn, eo cực nhỏ và mông rất tròn.
Ngày xưa, kiêu nổi tiếng đấy. Giai tuyệt nhiên ko làm quen được ở những chỗ ăn chơi nhảy múa, chỉ hay làm quen được nhất ở chỗ làm. Thường là lễ tân hay chuyển cho những cú điện thoại giời ơi, thường gặp nhất là hôm trước gặp ở đâu đó hôm sau dò ra được cơ quan mình. Đen cái ở cơ quan có em cùng tên. Sau một thời gian thì em ấy sang văn phòng mình kêu loạn lên vì thỉnh thoảng lại phải tiếp điện thoại nhầm. Ngoài ra anh thì lấy cớ muốn gặp sếp nên cần nói chuyện với mình trước, anh thì cho lái xe mang hoa mang thiệp đến, hoặc là các cô thư ký gọi điện “chị ơi sếp em muốn làm quen với chị anh ấy cứ bắt em gọi điện xin số điện thoại di động của chị chị giúp em với”, anh thì khổ sở lúng búng “anh rất muốn hai công ty gần gũi nhau hơn mà ko biết phải làm sao”. Đi ngoài đường giai theo làm quen đến tận chỗ làm thì là chuyện xảy ra hàng ngày.
Thế mà giờ trông mình dị mọ. Tóc xơ và quăn queo, da khô nhăn nheo, mắt chân chim, môi khô héo, mặt ngày xưa đĩa tây cũng phải nể mà giờ thành hình tam giác là sao là sao. Lại còn thêm khoản mụn, không quen có mụn nên cứ có một cái là sờ mó thật lực, mụn lại càng rõ mồn một. Mặt mũi đầu tóc đã thế, thân hình còn tệ hơn. Ngực lép, mông phẳng lỳ ngồi xuống cái ghế cứng cứng là đau ê ẩm, vai xương xẩu, mặc quần pijama đi lại trong nhà thấy quần bay phần phật.
Ngày xưa, chồng chen bở hơi tai mới xin được lịch hẹn với mình. Thế mà bây giờ mình nịnh chồng một cây luôn, ăn uống phục dịch hầu hạ, chạy lăng xa lăng xăng như con thoi. Thế mà còn bị chồng chê “sao gầy thế, phải ăn vào”. Lộn ruột, cứ cẩn thận đấy.
Không có gì làm tinh thần mình xuống dốc như khi nhìn vào gương thấy phong độ của mình giảm sút ko thể cứu vãn.
Các bạn gái trẻ đừng thấy những quần áo xịn, giày xịn, điện thoại xịn, túi xịn, kính xịn của những chị già mà ước ao. Rồi sẽ đến lúc các bạn đủ tiềm lực kinh tế để khoác lên người những thứ đó. Chưa kể đó cũng chỉ là những vật ngoài thân, có thì tốt, chả có thì cũng thôi. Còn những thứ mà các chị ấy có ao ước cách mấy cũng ko bao giờ có lại được, là bộ ngực cao, hông tròn, mông cao, eo thon, chân thon, tóc mượt, da mềm của tuổi 20. À quên, khi còn trẻ, còn hấp dẫn, seek and destroy, chớ có ngoan ngoãn thủy chung làm gì cho thiệt. Every dog has his day. Còn là thời hoàng kim của mình thì nên tận dụng, để đến khi hết thời đến lượt thằng kia lên mình đỡ ấm ức.
Cũng may hồi đó đến phút cuối mình lại quyết định ko ở lại trường làm cô giáo nữa, chứ ko thì tính đến giờ ko biết đã làm hỏng bao nhiêu thế hệ phụ nữ VN.

No comments:

Post a Comment