Xem anh $500 oánh vật với truyền thông mà tôi thấy ái ngại
cho anh quá. Lịch tổng thống bận rộn đến từng phút, thế mà hàng tối bỏ ra cả
tiếng tiếp xúc truyền thông, nhằm tạo một kênh trực tiếp cập nhật thông tin cho
người dân đang lo lắng, 1 tiếng đồng hồ phải đối diện với bao nhiêu máy quay,
máy ảnh, bao nhiêu câu hỏi cắc cớ, cứ sảy chân là bị nhậu cho chỉ còn xương, có
phải chuyện đùa đâu. Nhiều lãnh đạo sợ rắc rối nên chỉ đọc diễn văn soạn sẵn và
chỉ trả lời những câu hỏi được duyệt từ trước.
Anh thừa tự tin và muốn tỏ ra đôn đáo theo sát tình hình nhưng
kết quả lại dội ngược. Từng lời anh nói bị phe anti lôi ra chế nhạo, mổ xẻ, cắt
cúp, nghề của chúng nó. Từng câu hỏi chúng đặt ra là để khiêu khích cho anh vào
tròng. Mà cái tôi của anh to quá, anh bị vào tròng liên tục mà không chừa.
Nhìn cách anh bị đối xử, và nhìn nhiều trường hợp khác, mới
thấy lòng người đã trở nên hẹp như nào, con người đã trở nên thiếu thiện chí
với nhau như nào. Dẫu có là việc gì, một chút cảm thông, một chút thiện chí, là
đã giải quyết được rất nhiều vấn đề. Nhưng trên đời này nhiều kẻ kiếm cơm bằng
cách tạo nên vấn đề thì phải. Vấn đề mà được giải quyết, được cho qua, thì
chúng đói. Đói cơm, đói danh, đói đủ thứ.
Nhiều người hay hỏi tôi vì sao không tham gia mạng nọ mạng
kia đông vui dễ dùng hơn. Tôi thiếu thời gian đã đành, mà những điều tôi nhìn
thấy khiến tôi càng ngại ngần những chốn ấy. Vì vài cái like trên mạng xã hội,
người ta có thể bất chấp thậm chí bán rẻ rất nhiều thứ. Các bạn VN của tôi hoặc
là bạn blog tôi chưa từng gặp ngoài đời hoặc là bạn cũ nhưng lâu lắm rồi không
gặp nên không biết thực hư ra sao, chứ các bạn nước ngoài của tôi, nhiều đứa ảo
không tưởng tượng được.
Có đứa suốt ngày post ảnh sang chảnh nay nghỉ dưỡng ở đây,
mai tận hưởng ở kia cho thiên hạ vào trầm trồ nhưng trên thực tế thì chả có một
xu dính túi và kiếm sống bằng cách vòi vĩnh chỗ này một tí, ăn chặn chỗ kia một
tẹo, phần còn lại là nhờ bố mẹ.
Có người ở trên mạng, mâm nào cũng thấy có mặt, phát ngôn
nào của chính trị gia cũng mang về page phồng mang trợn mắt chửi bới, nói chung
có vẻ như là một lực lượng chính trị rất đáng gờm. Nhưng trên thực tế thì…nói
là một số 0 tròn trĩnh cũng không oan.
Có đứa suốt ngày hồn bướm mơ tiên, mơ về một thế giới công
bằng bình đẳng quyền lợi cho trẻ em cho người yếu thế, cấp tiến đủ kiểu, thậm
chí nhân từ với cả động vật, nhưng trên thực tế thì có đứa con cũng chả buồn
chăm vì suốt ngày mải chúi mũi vào điện thoại. Con bé ăn bánh mỳ kẹp thịt muối
trường kỳ.
Nhân đây mình cũng
muốn bình luận về việc ở nhà nhiều người cứ phê phán cách chống dịch của tây.
Thực ra tây đúng là chủ quan, nhưng mà dân chủ quan là chính chứ chính phủ cũng
không chủ quan mấy.
Mà họ chủ quan cũng có
lý do của họ. Thứ nhất, tàu sát nách ta, ta lạ gì thói ăn không nói có của tàu nên
lúc nào cũng trong tâm thế đề phòng. Ta không thể bắt tây cũng phải có cái tâm
lý ấy. Tương tự, ở Mexico mà có chuyện gì thì chắc chắn Mỹ sẽ cảnh giác ngay,
còn VN ở tít xa đọc tin bệnh tật chết người ở Mexico thì cũng chỉ ngang tin xe
cán chó.
Thứ hai, dân xứ tự do
nó không quen khổ như dân mình, đừng mang tư tưởng của mình áp lên nó. Cấu trúc
xã hội của nó cũng khác, không dễ thích nghi như mình. Các chính phủ biết thế
nên còn chịu được hậu quả thì còn phải mở cửa, đến lúc thấy nguy hiểm cận kề khả
năng không đỡ nổi rồi mới phải xiết lại. Các chuyên gia y tế chỉ lên tiếng trên
phương diện sức khỏe là xong nhiệm vụ. Còn chính phủ mà đã ra chỉ thị là phải
cân nhắc đến cả phương diện kinh tế. Chết kinh tế là chết hết. Thất nghiệp ở nước
ngoài là hóa đơn và nợ ngân hàng dồn đống, mất nhà mất xe, dân không quen khổ
là trầm cảm, tự tử, nổi loạn, chứ không đơn giản là thôi chịu khó có rau ăn rau
có cháo ăn cháo linh hoạt như ở VN.
Thứ ba, các bạn nghĩ
các chính phủ tư bản thực dụng họ hàng năm chăm chỉ rót tiền cho các tổ chức
như WHO để làm gì? Từ thiện thuần túy hả, làm gì có chuyện đó. Các chuyên gia lương
cao, đi xe công vụ, ở nhà sang, con học trường quốc tế, đi công tác thì ở khách
sạn hạng sang, có khi còn bay vé thương gia. Họ chi tiền nuôi các vị để các vị
theo sát tình hình thực địa và cảnh báo lập tức khi có vấn đề, để từ đó họ còn
lên phương án đối phó. Mà WHO lần này đã làm được cái chết vạ gì? Cắt viện trợ,
hy vọng sẽ biết sợ mà bắt đầu làm việc đúng chuyên môn thay vì mải chạy đi làm
chính trị hoặc vuốt đuôi nguyên thủ. Tedros bất tài có lẽ nên mang bộ mặt
lúc nào cũng nhăn nhó khổ sở hoàn cảnh về quê Ethiopia đuổi gà đi.
Sau vụ này hy vọng thế
giới sáng mắt ra, đuổi cổ tàu khựa khỏi mọi tổ chức, diễn đàn. Không có chỗ nào
khựa tham gia vào mà chúng không tìm cách lôi kéo, lũng đoạn, lừa lọc, dọa dẫm,
lợi ít hại nhiều.
Chuyện đời, không nói thì thiếu, nói thì thừa. Thời gian đó
để trồng cây, ngắm gà, trêu mèo, nghe con chành chọe, tối rúc vào nách chồng
ngủ, nhẽ thú hơn.