Friday, September 30, 2016

Nhất đẳng huyền đai





Hôm nọ, ở siêu thị, mình tự dưng nhìn thấy một chiếc xe nôi xinh xinh, trong đó có thằng bé con tầm 3, 4 tháng tuổi nằm ngủ say sưa, mặt phị ra, cái mũi bé tí,và đôi bàn chân cũng bé tí xíu đỏ hồng. Nó có cái trán vuông vức, và một vệt tóc sơ sinh vàng hoe trên trán như bị bò liếm. Thằng bé giống hệt chú Bình Nguyên thuở chú cũng bé tí xíu như thế. Mình nói với chị mẹ rằng con trai tôi hồi bé giống hệt thế này, thì chị ý nhìn mình ngỡ ngàng như kiểu mài tóc đen da vàng mũi tẹt mơ sảng à mà lại nhận vơ con mài giống con tao hehe.
Mình đứng ngắm nó một hồi, nhớ chú Bình Nguyên đến mức chỉ muốn đến trường rủ chú trốn học đi chơi, như hồi ở New York hai mẹ con hay tung tăng đi chơi, những ngày gió reo, nắng reo, giữa những âm thanh sôi ầm ì không ngớt của New York.
Năm ngoái, ông con trai được cử đi thi toán học sinh giỏi. Có 12 trường, mỗi trường cử hai đội mỗi đội 4 đứa. Vậy là 24 đội đấu lẫn nhau. Đội của ông con mình về nhì. Ngày xưa mẹ cũng hay đi thi học sinh giỏi. Thi chỉ là phụ, lĩnh tiền bồi dưỡng cả lũ đi ăn bánh chuối rán với nhau mới là chính. Có lần thi chả nhớ môn gì, vào giờ thi đến nơi rồi mà vẫn đang mải chui rúc hái dâu dại đút túi, thi thì thi chả thi thì đừng.

 Lại nói chuyện ông con, toán ông giỏi nhất lớp đã đành, đi thi đấu bóng đá ông cũng là chủ lực ghi bàn mang huy chương và cúp về cho trường. Mẹ cứ đến trường là huấn luyện viên chạy ra kể thành tích của ông và chúc mừng rối rít. Các bạn ông, Ấn độ thì giỏi toán nhưng yếu thể thao, Tây thì giỏi thể thao nhưng yếu toán. Mỗi ông VN của mẹ thì giỏi tất. Bao giờ có thời gian mẹ phải chỉnh đốn cả kỹ năng viết của ông. Dạo này mẹ thấy ông viết không tốt như trước.
Cô con gái thì học giỏi đến mức lớp 3 đã giải toán lên tận bậc của lớp 5. Họp phụ huynh cô giáo bảo tôi xin lỗi phải thú nhận với chị một bí mật là tôi cố tình cho nó điểm 9 để giữ nó ở bậc 4. Cô cũng chỉ cố tình đánh tụt điểm của nó được vài lần, cuối cùng nó vẫn đủ 3 điểm 10 liên tiếp để lên bậc toán 5. Nó thông minh quá, mấy con tính và suy luận logics đơn giản này không ăn thua với nó.  Cứ thỉnh thoảng mẹ lại thấy mang các thể loại giấy khen và cúp vô địch cái nọ cái kia về bày ở trong nhà, nhiều đến mức con chả buồn khoe mẹ, mẹ cũng chả buồn hỏi con. Mẹ bảo con cứ cố gắng trong khả năng của con là được, mấy cái giấy khen cúp kiếc này có cũng được không có cũng chẳng sao.
Mẹ rút con mẹ ra, trường mất đi hai học sinh ưu tú chứ đùa à. Được cái trường chắc cũng thở phào nhẹ nhõm vì thoát được một học sinh cá biệt. Về vụ học sinh cá biệt thì tui sẽ rầu rĩ kể ở entry sau.

Vừa đến trường mới, ông con trai đã được chọn vào đội tuyển bơi. Tuần hai buổi ông bơi oàm oạp và bơi xong thì ăn như hùm đổ đó. Mẹ chìa cho miếng bánh mà không rụt phắt tay lại thì có khi bị ông ngoạm cả vào tay. Mẹ thú thật nhìn ông bơi vun vút lòng mẹ quả cũng có tự hào. Ông là kình ngư của mẹ đấy chứ đùa đâu. Ông có nhớ những ngày đầu mới học bơi mẹ phải bấm bụng xuống bể bơi bơi cùng để khuyến khích ông, nước lạnh đến độ móng tay mẹ tím ngắt và người thì ngứa ran lên không? Đội bóng của trường cũng xin ông nhưng mẹ từ chối vì lịch của ông đã quá dày. Nhưng mẹ biết mẹ chỉ hoãn binh được một thời gian, chứ đến lúc có giải đấu là họ sẽ mời ông của mẹ bằng được cho mà xem.

Tuần trước ông đi học về tâm sự với mẹ rằng cô giáo bảo ông phải làm một bản Power Point thuyết trình cho cả lớp phương pháp học khiến ông cái gì cũng giỏi như vậy. Mẹ chả biết ông giỏi đến cỡ nào nhưng mỗi ngày đi học về mất một món là sao? Hôm thì mất dép, hôm thì mất mũ, hôm thì mất một chiếc tất. Hôm kia thì còn mất cả túi đồ ăn trưa. Ông đói quá về nhà phải chầu chực con em ăn thừa miếng nào là ông xin luôn miếng đó. Sáng hôm qua mẹ phải bêu nắng đi khắp sân bóng tìm túi đồ của ông. Túi đồ thì chả thấy, mẹ đã đang sụt sịt sẵn, bêu nắng về thành ốm hẳn luôn. Thế mà ông không cho mẹ đi xem buổi thuyết trình về Nền văn minh La Mã của ông. Ông bảo mẹ ở nhà đừng đến vì đến cứ làm ông mất tập trung ông không thuyết trình được. Ở nhà càng tốt, đang ốm mệt gần chết, ai hơi đâu đi nghe mấy lời thuyết trình nhăng cuội của các ông.

Ảnh: nhất đẳng huyền đai karate của mẹ, bõ công hơn 3 năm mẹ kiên nhẫn ngồi đợi ông tập, có hôm mệt quá còn tựa đầu vào lan can sắt ngủ gật. Ông là tình yêu, là hy vọng, là tự hào của mẹ. Thời gian này mẹ bận, mẹ chỉ tập trung được vào ông. Hai con kia cứ ra vườn vặt hoa nấu súp thoải mái đê.

20 comments:

  1. Hồi nào học toán còn vẽ tràng hạt ngọc trai bây giờ đã giỏi thế này rồi, thương em quá em ơi. Giỏi giống bố giống mẹ. Anh Lê thêm đc khoản "giỏi" quên của bố nữa haha
    Thật bõ công cho mami chạy ngược chạy xuôi. Nhìn mấy đứa vừa ngoan vừa giỏi thế này thích thiệt ha chị ^^

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thích nhưng việc công việc riêng xoay như chong chóng em ơi. Nhiều lúc rất nhớ những phút giây thư thả vô tư lự hồi con còn nhỏ và chồng còn chưa nhiều trách nhiệm như bây giờ.

      Delete
  2. Thích chú Bình Nguyên quá ! Văn võ song toàn.
    Nhân cá biệt kia chắc là bà Na hả chị :))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chính nó đấy. Còn ai trồng khoai đất này nữa đây :-))))

      Delete
    2. Hóng chuyện em Na.

      Delete
  3. Rủ con trốn học đi chơi ... hà hà, cũng có người đang lăm le ý đồ ý đạc đây :-))). Ông con trai tớ chắc sự nghiệp bóng đá không sáng sủa được như mẹ tưởng bở rồi, năm nay ông phải đấu với những đứa giỏi hơn và lớn hơn nên ông cứ thấy bóng đến là né thay vì nhào vào cướp ... y chang như bố ông ngày xưa :-(. Nhưng mà chúc mừng chú BN lên đai đen nhé. Nhân tiện phải công nhận và tôn vinh mẹ vì mẹ đã cực nhọc bao công sức cho chú được như ngày hôm nay. Đôi khi được nghe con khen "mẹ là nhất, nếu được chọn lại thì con sẽ vẫn chọn mẹ", là cảm thấy đời không còn gì đáng sống hơn :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nhiều lúc tớ nhớ cái thuở một mẹ một con gọn nhẹ tung tăng đi chơi. Giờ tớ 3 con, trách nhiệm như núi đè trên người, già xọm hẳn đi. À cái ảnh cậu khen trẻ xinh gần đây là cái ảnh chụp từ hơn 1 năm trước đây rồi. Mệt mỏi lắm nhưng toàn là gánh nặng liên quan đến người khác, không buông được. Chứ nếu chỉ liên quan đến bản thân thì tớ bỏ hết.

      Delete
    2. Tớ cũng nhớ cậu kể hồi đó chỉ định đẻ một con thôi, nhưng vì di chuyển nhiều (và nhất là vì yêu con vô bờ) nên bấm bụng làm thêm con cho chúng có bạn chơi cùng và bảo vệ nhau ở xứ lạ. Điều này làm tớ cảm động. Từ khi có con mình mới biết thế nào là sống vì người khác cậu nhỉ. Nhưng tớ thấy các phu nhân địa vị cao thường có personal assistant, không biết cậu có bao giờ nghĩ đến việc thuê một người như thế để nhẹ bớt gánh không?

      Delete
    3. Ở nhà thì tớ có quản gia, ở văn phòng thì có cô thư ký của ngài. Hai người này phải giúp tớ trong các việc liên quan đến sửa chữa bảo dưỡng tư dinh đại sứ và đám người làm. Những việc liên quan đến bọn trẻ con thì tớ có người trông trẻ và lái xe đỡ phần nào, cụ thể họ đỡ cho mình việc đưa đón và chơi với trẻ con. Nhưng mình phải quản lý giám sát tất cả bọn họ, và những việc liên quan đến trường lớp học hành của trẻ con thì đích thân mình phải làm nếu muốn kết quả tốt nhất. Con tớ tớ biết tính cách và khả năng từng đứa, sẽ không có ai theo sát chúng nó tốt hơn tớ cả.

      Delete
  4. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Em ạ, em rất may mắn vì có người mẹ giỏi giang, biết thu vén và hết lòng với con cái. Nhưng ngay cả như vậy, em vẫn phải sống cuộc sống của em chứ không thể dằn vặt vì chưa làm gì để xứng với sự hy sinh của mẹ. Mẹ em muốn em hạnh phúc chứ không cần em phải dằn vặt vậy đâu, em thử hỏi mẹ em xem.
      Đọc blog chị rất nhiều bạn cũng gần 30 như em, cũng bôn ba ở nước ngoài. Xác định đã ra nước ngoài tự lập là sẽ phải ổn định muộn hơn rất nhiều so với lũ bạn trong nước. Bù lại, em có những cơ hội học hỏi mà người ở nhà không có được. Em cứ tích cực học hỏi. Đến một lúc nào đó, em vẫn có thể xin việc ngược từ nước ngoài trở lại VN nếu muốn, với lợi thế hơn hẳn.
      Chị không quan niệm phải ở lại nước ngoài bằng mọi giá. Đến em trai chị học xong, quy chế học bổng là học xong phải quay về nước cống hiến ít nhất 2 năm, chị cũng bảo nó về. Giờ xong cái phận sự đấy rồi thì chị mới bảo nó nên đi.
      Ở từng lứa tuổi của mình, mình sẽ chọn cái nơi mà sẽ cho mình sự đãi ngộ xứng đáng với mình nhất.
      Trụ lại được ở nước ngoài không dễ đâu em. Em cứ cố gắng hết sức. Ngay cả khi không làm được cũng không có nghĩa mình kém cỏi. Quan trọng là đừng bỏ phí quãng thời gian có thể học hỏi trau dồi bản thân rất nhiều này. Để cho em đi du học mẹ em đã phải bán tài sản tích cóp cả đời lao động của mẹ, em hãy tận dụng nó tối đa để lớn.

      Delete
    2. Em mê những câu chữ của chi lắm. Ngắn gọn, xúc tích và đi vào lòng người nữa. Đọc comment này ko liên quan gi đến em nhưng sao em thích quá trời. Chị là người có good heart, đúng như 1 comment lần trước chị có đề cập đến. Yêu mến chi! Em May

      Delete
  5. Em hóng bài về bé Na. Em cảm thấy những bé giỏi giang, tài năng thì thường giống giống nhau phần nào đó, chỉ có cá biệt là không có mẫu số chung và không có giới hạn. Bởi vậy, chuyện về mấy em bé cá biệt rất thú vị, hấp dẫn với người đọc, chỉ có người trong cuộc mới mệt và nửa cười nửa mếu.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bọn con chị giỏi nhưng không tài năng, ít nhất là chị chưa nhìn thấy ở chúng nó điểm gì có thể gọi là tài năng. Chị cũng thuộc diện giỏi giang nhưng không tài năng. Em bé Na thì không tài năng đã đành mà cũng chả giỏi giang gì. Em chỉ được cái mồm liến láu cứu em nhiều bàn thua trông thấy.

      Delete
  6. Bạn Lê giỏi quá, cả La nữa, thật là niềm tự hào của bố mẹ. Em còn nhớ ngày nào chị mơ ước bạn Lê có đai đen thì giờ đã thành hiện thực. Khâm phục bạn và cả mẹ bạn nữa.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Lên được đai đen thì chặng đường đi được cũng đã kha khá. Nhưng thực ra đai đen có tận 10 đẳng, con mình mới ở nhất đẳng tức là mới ở đẳng thấp nhất của đai đen. Những đẳng sau này mới mất công, em ạ. Tuy nhiên, kể ra thằng Ale cũng giỏi đấy. Thông thường học viên cần nhiều thời gian hơn thế để lên đến đai đen.
      Chị không thúc nó lên đai. Mục đích chị cho nó đi học võ là để cho nó học cách tự vệ. Nó cứ ở nhất đẳng cũng được, miễn là tự vệ giỏi.

      Delete
  7. Hai con của chị giỏi quá, thông minh là gien chị ơi. Em có đọc bài báo là: sự thông minh của con là thừa hưởng gien của mẹ (haha, các ông chồng đọc bài này xong bảo: thế mà tôi cứ tưởng con giỏi là nhờ tôi)

    Không biết Na đi học thế nào chị nhỉ?

    Em thích cho con em học thể thao, văn nghệ để sau này có cái cân bằng cuộc sống. Chớ kiến thức thì cứ căn bản là được (chị biết bên mình giáo dục rồi đó). Dạy cách sống mới là khó nhất.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị hiện nay đang lờ tịt khoản văn nghệ của con chị. Chị muốn chúng nó thiết lập được nề nếp và lộ trình học hành cơ bản cái đã. Chị thấy chúng nó đã có quá nhiều thứ để làm, bơi, bóng đá, karate, học ở trường, rồi còn phải đi học thêm cả tiếng Ý. Chị nghĩ trẻ con cần có thời gian chơi, tự chơi, tự suy tưởng, để hình thành thế giới nội tâm. Chứ bố mẹ cứ lôi con xềnh xệch từ lớp này sang lớp khác thấy tội nghiệp chúng nó lắm.

      Delete
  8. Chú Bình Nguyên vừa đẹp trai vừa ngoan vừa giỏi thế này thì lấy hết phần tốt của thiên hạ rồi còn gì :p

    Những khi nghe chuyện "con nhà người ta" thế này, không hiểu sao em lại nhớ đến bà ngoại em ngồi phản cầm quạt mo phe phẩy: đẻ con khôn mát ba chấm rười rượi =)))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cái câu khôn mát ba chấm rười rượi đấy công nhận là khó hiểu, nhất là vụ ba chấm :-))))). Chú Bình Nguyên thì đúng là đẹp trai, ngoan, giỏi, nhưng quả là trời không cho ai tất cả, chú bị mắc bệnh vô duyên. Vô duyên không đỡ được luôn. Nhiều câu chú phát ngôn trước mặt khách làm bố mẹ chú thiếu điều độn thổ. Đến người giời như bố chú mà giờ cứ nghe ông con trai độc nhất phát ngôn ra câu nào là ngồi hát ư ử gọi con là Hoàng tử duyên dáng Prince Charming :-)))))))

      Delete