Wednesday, January 8, 2020

Hơn chục năm rồi

Cuối năm nay mình bận điên cuồng đến độ không còn tâm trí nào bảo hội nhân viên trang trí cây thông Noel. Mọi năm chúng nó chỉ đợi mình bảo là lôi cây ra mải mê trang trí. Trang trí xong thích lắm, selfie nhoay nhoáy. Năm nay không thấy madame ỏ ê gì, chúng nó băn khoăn đi ra đi vào nhắc khéo.
Lý do của việc bận điên cuồng cũng là từ tham vọng mà ra. Làm thêm sân tennis kiêm sân bóng đá mini cho cái nhà ở Salento, cải tạo khu cổng vào, cải tạo khu để xe, xây lò nướng pizza ngoài trời. Thực ra cũng không vất vả đến thế nếu như không vì hội thợ ở đấy làm ăn cầm chừng tiến độ chậm còn hơn rùa bò. Trời mưa không đến đã đành, mà trời nắng đẹp ngật ngưỡng đến thì một ông làm 2 ông đứng nhìn. Riêng việc thúc giục đôn đốc để hội ấy làm ăn cho ra hồn cũng khiến mình hết hơi. Đến gần cuối, mình điên quá bảo ông chủ thầu “Được rồi, các ông thích làm gì thì làm, tôi không giục các ông nữa. Rồi đến lúc trả tiền, tôi cũng thích trả thế nào thì trả đừng giục tôi”. Từ đó mình không giục nữa.
Lại thêm ông chồng, vợ bận túi bụi nhờ đi mua cho cặp đèn năng lượng mặt trời. Lần thứ nhất vác về một kiểu đèn chả liên quan đành phải xếp xó. Lần thứ hai, cái đèn có 2 phần thì mang về mỗi một nửa. Lần thứ ba, ra lấy nốt nửa kia về, thì đèn tốn tiền thuê thợ lắp xong mãi chả bật lên được. Đã dặn đi mua cái đèn chất lượng tốt một tí, thế mà sểnh vợ ra một cái là lẻn ngay vào siêu thị của tàu khựa mua đèn tàu. Tiền thợ tới giờ đã quá tiền đèn mà sự vụ vẫn chưa ngã ngũ...
Nhà nườm nượp thợ mà ưu tiên số 1 của ông là mang ngay xe ra tiệm sửa, không hiểu sửa gì mà sửa từ năm này qua năm khác, mấy ông thợ sửa xe cứ gọi là được nuôi béo mầm. Cơ mà xe chưa kịp sửa thì lại bị một chị già lùi xe từ trong cổng ra không nhìn, đâm cái uỳnh, móp méo. Thế là ông lại quắn đít liên hệ bảo hiểm rồi mang xe đến cho bảo hiểm đánh giá mức bồi thường thiệt hại. Trong lúc đó thì vợ túi bụi nhà cửa con cái. À quên, trên đường về châu Phi, ông còn bị giữ lại ở sân bay vì trong hành lý băng chuyền có hai món phụ tùng ô tô, dài nghêu, nặng trịch. Hội sân bay soi tới soi lui lại tưởng hai khẩu súng trường! Sao giữ lại có tí rồi lại thả ra, sao không giam luôn ông ấy lại cho tui giời ơi.
Về tới châu Phi, việc đầu tiên phải làm là chạy chợ mua đồ ăn. Trời đất vàng ệch một màu, bụi mịt mù len cả vào kẽ ngón tay ngứa ngáy. Đứng ngẩn ngơ ở siêu thị toàn đồ đóng hộp thiếu đồ tươi. Mua đại cho xong nghĩa vụ rồi lái xe về nhà. Ra đến đường rồi mới nhớ ra đã quên mua đồ ăn cho con mèo Fufu. Vác mặt về nhà mà không có túi đồ ăn chìa ra thì sống không yên với con La. Thế là lại vòng xe lại. Mang được túi đồ ăn về nhà, bị con Na hỏi ngay “Is it piêu (pure) enough?”, ý nó sợ mình không mua đồ ăn xịn cho con mèo của chúng nó. Con mèo của chúng nó từ cổ trở xuống thì trắng nõn, từ cổ trở lên thì bẩn như ma, ngứa gãi trụi cả lông. Đã bận tỉ việc mà cứ thỉnh thoảng lại phải lôi mèo đi gội đầu. Trần đời có mèo nhà ai phải gội đầu như mèo nhà tui?

Năm nay mình sẽ bận kinh khủng lắm. Đang hỏi han khắp nơi để xin trường cho con. Từ giờ đến hè, ngoài các nghĩa vụ nhà cửa, events, con cái, trường học, như thường lệ, sẽ thêm vào nghĩa vụ xin trường, chuyển nhà, sửa sang lại căn hộ ở Rome rồi chuyển vào, mở thùng, xếp đồ, vv. Nghe đơn giản thế thôi nhưng sẽ là nhiều giờ nhiều ngày lao động trí óc và chân tay quần quật. Đời quả cũng hơi thiếu sự thong thả.
P.S Ở siêu thị, có một anh tây trông đứng tuổi và một cô gái Á nhỏ nhắn, rất trẻ, có mái tóc dài thẳng đen huyền. Cô gái có vẻ đang dỗi và anh tây đang dỗ. Anh tây chụm hai bàn tay quanh khuôn mặt hờn dỗi của cô gái và nói cái gì đó, cô gái có vẻ nguôi nguôi, dựa mặt vào ngực anh tây. Đúng lúc đó thì anh tây nhìn thấy mình. Anh ấy cứ đứng sững nhìn mình trân trối, bàn tay vẫn đang vuốt vuốt tóc cô bồ. Cô bồ thì đang rúc mặt vào ngực anh ấy, nguôi giận, tin cậy, chả biết gì. Lúc mình phải chạy ngược trở lại siêu thị vì quên đồ ăn cho mèo, anh ấy lại đứng sững ra nhìn tiếp, nhìn trân trân không giấu diếm, trong khi cô bồ đang lúi húi xếp đồ lên quầy tính tiền. Có ai còn nhớ bài Far from the madding crowd của cún, viết từ cách đây hơn chục năm rồi?
Hơn chục năm rồi, đời vẫn láo liêng thế, chỉ có người là thay đổi. Nhìn thì nhìn, chết ai đâu. 

24 comments:

  1. Chúc nàng và gia đình một năm bận rộn bình an nàng nhé. Mẹ Cún chân cứng đá mềm cân tất mọi thứ :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tui bận một mình thì tui vẫn bình an như thường, mà cứ phải bận chung với ai đấy có kiểu làm việc khác mình là tui rất mệt. Phải làm chung với hội Ý nói như rồng leo làm như mèo mửa này tui mệt không có lời nào diễn tả được.

      Delete
  2. Cây olive kia bao nhiêu tuổi rồi bác? Nhìn thích quá ạ!

    Cái người đùi có múi cơ nổi rõ kia là người lười thể thao thì đời đúng là bất công mà.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cây đấy lúc chị mua ông chủ vựa cây bảo nó tầm trăm tuổi. Olive trăm tuổi thì cũng bình thường thôi. Nhiều cây còn 600, 700 tuổi.
      Người chị thế nên đó là một lý do chị không tập thể thao, vì thể thao một cái là cơ lên như đàn ông ngay. Mỗi tội giờ già thấy mọi thứ nhão nhão, cellulite nhìn nản quá, nên có khi chị cũng phải chuẩn bị tập một cái gì đó vậy.

      Delete
  3. Chi oi mit co den noi khong chi :), hay tho chen het mat roi!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị trả lời em ở entry trước rồi mà. Chị nhận được từ lúc còn ở Ý nhưng không nhắn em ngay được vì điện thoại chị không hiểu sao gửi comment lên blog cứ mất hút đi đâu. Mít đến nơi múi bị hỏng nên chị chả chén được miếng nào, nhưng hạt thì chị móc được 7, 8 cái và đem gieo hết rồi em ạ. Bao giờ lên cây chị báo em nhé. Cám ơn em nhiều.

      Delete
    2. Tiec qua chi nhi, em cu hi vong chi se duoc an mit. THoi danh cho vai nam nua vay, trong tu hat thi lau chu em nghe noi o VN ho triet gheo gi do chi khoang nam la co qua thoi. Neu co dip ve VN chi thu tim xem sao.

      Delete
  4. Lâu lắm rồi k được nghe kể chuyện tình yêu chị ơi.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Gần 42 rồi, yêu đương gì tầm này nữa hihi.

      Delete
  5. Em nhớ bài ấy nhé : “trong đám đông tôi nhìn thấy...” vì cái bài ấy mà em follow Cún tới giờ gần chục năm. Thế là sắp rời châu Phi hả chị? Có vấn vương gì không chị ơi?

    Em công nhận bay chặng dài với con nhỏ mệt thật. Em ko có ba bé như chị nhưng cũng bã hết người, về lại luống cuống chạy đi mua sữa, thịt, rau các thứ. Mà chỗ em sống đồ ăn tuy đắt nhưng cũng ổn chứ chị là siêu lạc quan i

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị đang muốn té cho nhanh em lại hỏi có vấn vương gì không. Có cái vườn đẹp suýt vấn vương nhưng lại nhớ ra là cứ thò mặt ra vườn là bị muỗi đốt nên chả thèm vấn vương nữa.
      Công nhận chỗ nào có nguồn đồ ăn tươi ngon đảm bảo sức khỏe và nhất là giá cả phải chăng là đủ khiến cuộc sống mình dễ thở lên bao nhiêu.

      Delete
  6. Chúc mừng nàng sắp rời Châu Phi. Vụ đang ôm em/anh này mà nhìn em/anh khác mình thấy bình thường. Ngay cả phụ nữ thấy cô nào đẹp cũng nhìn theo huống hồ gì đàn ông. Nhìn chả chết ai, chứ chạy theo tán là bị xử lý ngay :).

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nhìn thì công nhận cũng chả sao, mình thấy đàn ông đàn bà đẹp mình cũng nhìn. Quan trọng là nhìn kiểu gì. Ngày xưa mình thấy anh nào nói chuyện với mình mà mắt liếc gái ngang dọc là mình cho đi tàu suốt ngay.
      Cơ mà giờ già rồi thì thấy kệ mịe đời, đời muốn nhìn ai thì nhìn mình cứ việc mình mình làm chứ không việc gì phải far from the madding crowd hihi.

      Delete
  7. Năm nay chị về Ý ạ :D Đọc blog chị từ năm này qua tháng khác thấy mỗi lần chị chuyển nhà là biết đã trôi qua mấy năm kkkk nhanh thật đấy.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hè năm nay chị chuyển về Ý. Chị sang châu Phi từ hè năm 2016. 4 năm qua, nếu tính 4 năm cuộc đời thì nhanh chứ nếu tính 4 năm châu Phi thì lâu ơi là lâu.

      Delete
  8. Thấm thoắt em cũng đọc blog chị Giang được hơn chục năm rồi. Một thập kỷ chị Giang đã làm được bao nhiêu việc, đi bao nhiêu nước, mang lại cho "độc giả" bao nhiêu kiến thức cũng như nhiều tiếng cười và giải trí.

    Về Roma cuộc sống đỡ bận rộn chị Giang viết nhiều hơn nhé. :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chị cũng hy vọng sẽ bớt bận hơn chứ cứ tiếp tục thế này chắc chị chả làm được. Nói chung là từ lúc có 3 con, chồng đứng đầu cơ quan đại diện ngoại giao, làm nhà từ xa, là chị bận không ngẩng mặt lên được.

      Delete
  9. Nhanh quá, thế mà đã 3 năm rồi hả chị? Chúc mừng chị đã qua 3 năm sinh tồn đất châu Phi :)
    Chúc chị năm mới nhiều sức khoẻ và may mắn để làm hết được khối công việc khổng lồ kia mà vẫn tận hưởng được cuộc sống nhé :) XOXO

    ReplyDelete
    Replies
    1. Gần 4 năm rồi chứ. Chị sang châu Phi từ hè 2016. Nghĩ đến khối lượng công việc khổng lồ kia mà ớn quá. Ớn nhất là khi nó không phụ thuộc vào mỗi mình mà còn phụ thuộc vào rất nhiều người khác. Nếu mà nó chỉ phụ thuộc vào mỗi mình, mình tự thu xếp, bền bỉ làm đêm làm ngày rồi sẽ xong, mệt chân tay chứ không mệt đầu. Còn nếu phải làm với người khác, phải đấu tranh giục giã thậm chí dọa nạt kèm cặp họ mới chịu nhúc nhích thì mệt mỏi vô cùng.

      Delete
  10. Đùi chị thon đẹp quá. Chị Giang sắp bye bye châu Phi nóng bụi và muỗi mòng về Ý lại rồi ạ. Thế là tụi em lại sẽ đọc được những note thơ mộng trên đất Ý rồi. Chúc chị năm nay mọi sự đều thuận lợi may mắn nhé.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đùi to mà nó bảo thon hihi. Hy vọng sẽ có những lúc thong thả để văn chương thơ mộng tí. Chứ già quắm ra rồi mà suốt ngày tong tưởi sấp ngửa chả đâu vào đâu.

      Delete
  11. Hihi em nghe chị nhắc thì search luôn bài "Far from the madding cow" ra đọc lại. Bài này em đọc rồi vì em đọc blog chị từ Yahoo360 mà. Xong rồi em search truyện "Xa đám đông điên loạn" đọc luôn. Truyện hay quá chị. Đọc blog của chị xong học hỏi, tìm hiểu, đọc thêm được bao nhiêu thứ hay ho.

    Mà em công nhận trí nhớ của chị siêu thiệt. Lúc trước chị viết bài "Con chó nằm trên đống cỏ khô" em còn chả hiểu là gì. Sau đó chị giải thích ở dưới thì em mới nhớ em đã đọc chuyện đó đâu đó. Bữa trước, tự dưng em nhớ hồi nhỏ trước khi đi ngủ mẹ em hay cho em chọn truyện trong quyển "Kiến và chim bồ câu" mà em thích quyển đó kinh khủng nên muốn tìm lại để đọc cho con. Tới lúc đọc lại thì em thấy chuyện "Con chó nằm trên đống cỏ khô", đây cũng là chuyện mà lúc nhỏ em rất thích. Chưa kể quyển "Kiến và chim bồ câu" đó chắc em đọc cả ngàn lần, vì ngày xưa truyện thiếu nhi rất ít và hiếm có sách vẽ tranh minh họa và in màu đẹp như vậy (sách NXB Cầu vồng và tranh minh họa của Liên Xô). Đọc cả ngàn lần, từ năm này qua năm khác mà em chỉ nhớ vài truyện và lúc cần chẳng thể nhớ ra và chẳng trích dẫn hay như chị.

    Chị muốn tập gì đó mà nhà có hồ bơi thì nhảy xuống hồ bơi bơi sẽ hết nhão. Khoảng hơn 2 năm trước em đã thấy cánh tay nhão ra, dù tay của em nhỏ và thon chứ không bị mập. Gần 1 năm nay nhà em mua nhà mới, nhà của em có hồ bơi và bé nhà em rất thích nên em ráng nhảy xuống hồ bơi với con cho vui và để coi nó nữa. Trong vòng vài tuẩn bơi chừng 3-4 buổi tay em đã săn chắc lại. Mà em sợ lạnh nên 1 năm chắc em bơi được có 3 - 4 tháng thôi, thêm mỗi ngày đi bộ ra ga xe lửa đi làm chừng 2 km nữa . Gần 1 năm qua nhà mới mà em đã thấy cơ thể thay đổi, tay chân săn chắc hết nhão và còn thấy khỏe mạnh, nhiều năng lượng hơn nữa.

    ReplyDelete
  12. Chị đẹp quá.Mỗi bài chị hãy bonus cho bọn em một cái ảnh nhé

    ReplyDelete
  13. Lại hóng chương mới trong cuộc đời bác, một chương lãng mạn và êm đềm!

    ReplyDelete