Sunday, August 29, 2010

Sardinia

Đến hôm nay thì mình đã bó tay đầu hàng bãi biển, nằm khểnh ở trong phòng bật máy lạnh cho mát rồi online, kệ mấy bố con nhà kia bêu nắng cả ngày ngoài biển. Lạ thật, chục ngày ra biển, bóng râm đi đến đâu là mình vần cái giường của mình đến đấy, cả ngày chỉ chạy ào xuống biển nhúng nước mỗi khi quá nóng rồi lại chạy lên ngay, thế mà da đen như cột nhà cháy, chỉ còn mỗi cái mông đứng cạnh quả lưng như lưng trâu thì tự nhiên lại thành trắng nõn.

Nằm chơi trong phòng chán thì mình đi spa. Mở cửa bước vào khu spa, ánh sáng mờ ảo, cây cối bài trí mát mẻ, nước non róc rách, tiếng nhạc êm dịu, thấy cuộc sống nho nhã hẳn lên, tội gì cứ phải lăn lê ngoài bãi biển đất cát lấm lem, nước muối mặn sờ lên người chỗ nào cũng dính, còn nắng thì cứ như thiêu đốt. Mỗi tội là cái bụng mình to quá, nằm sấp ko được phải nằm nghiêng, bài massage lại cứ phải ấn ấn, mỗi lần nhân viên massage ấn ấn thì đầu mình lại gật gật (nếu mình ko cố gồng người giữ yên), ngủ cũng khó. Vợ đi massage về chồng hỏi “nhân viên nam hay nữ thế?”, sau khi nghe vợ bảo “nữ” thì mặt mũi rất yên tâm hài lòng. Lý do là vì buổi sáng giở brochure ra thấy có ảnh nhân viên massage là nam thì mắt vợ sáng bừng lên hỏi luôn nhân viên trực “bài massage này tên là gì đấy?” và đặt luôn.

Buổi tối, gió máy nổi lên mát mẻ thì mình lê dép đi mua sắm. Lâu lắm rồi mình ko mua sắm gì. Căn bản giờ cũng chỉ thích một vài nhãn hiệu, mà lại chỉ thích đến một số địa điểm ruột chứ ko thích đi lang thang. Khu nghỉ dưỡng mình đến đợt này tình cờ bắt đầu từ hôm qua lại đúng dịp bán giảm giá, lại toàn đồ Blumarine và La Perla là nhãn hiệu mình thích. Mua cho Lila một cái váy beachwear của La Perla theo mình là rất xinh mà nó nhìn thấy lại phán luôn “ko thíc cái váy này”.

Lần này đi nghỉ ko mang bà Nuôi đi theo. Cũng suy nghĩ mãi mới quyết định để bà ấy ở nhà. Nếu đi nghỉ cùng giúp việc thì ko thể đến những resort đúng như ý muốn vì có giúp việc đi cùng là tiền phòng phải gấp đôi lên, chưa kể chi phí đi lại nhất là những kỳ nghỉ ở nước ngoài. Chị giúp việc cũ thì mình còn mang theo được vì chị ấy nhanh nhẹn, nhìn một lần là có khái niệm, còn dám nhờ nhiều việc. Chứ bà Nuôi chậm ơi là chậm, cái gì cũng phải chỉ tận tay mà mỗi lần làm là một lần chỉ lại từ đầu. Đơn cử ví dụ cái toilet. Đi bao nhiêu nơi cùng mình, mình hướng dẫn bao nhiêu lần làm sao để tìm được toilet, cách mở cửa, cách mở nước, thế mà lần nào đi toilet cũng phải lôi mình đi theo để chỉ. Có lần mình đau chân, ngồi ngoài xe đợi bà Nuôi dẫn Lila đi toilet. 10 phút sau thấy hai bà cháu lại lững thững đi ra, bà Nuôi mắt nhìn láo liêng, còn Lila thì đi hai đầu gối chập một vì mót đái quá mà ko được đái vì ko tìm được toilet. Còn những lần “ủa đù mẹ cái cửa này mở làm sao dzậy trời”, “ủa cái nước này vặn ra làm sao ta” thì lần nào cũng hỏi. Có lần mình còn nghe bà Nuôi đập cửa rầm rầm gọi í ới “cô ơi tôi ko ra được”, may làm sao hôm đấy mình lại đứng đợi lởn vởn ở ngay bên ngoài cửa toilet chứ nếu ko thì ko biết chuyện gì sẽ xảy ra. Chưa kể ra đến ngoài biển, bà Nuôi toàn mặc áo khoác ba lớp có mũ trùm đầu và trùm khăn len đen qua mặt, nhìn rất kỳ quặc, mà nói mãi ko chịu bỏ ra vì sợ đen da. Bạn nào đã xem phim Elephant man thì sẽ tưởng tượng được cảnh mọi người thấy mình đi nhún nhảy đằng trước, đằng sau có một bà già trùm khăn kín mít đi theo, và hai đứa trẻ lai mặt mũi khác thường chạy tung tăng xung quanh, thì hiếu kỳ đến mức độ nào.

Thế nên là cân nhắc mãi đành để bà Nuôi ở nhà. Bà Nuôi bị để ở nhà thì rất ko hài lòng. Nhưng mang bà Nuôi theo quả thật quá tội. Riêng chuyện phải lo ăn uống, toilet, lạc đường, thuốc men cho bà Nuôi nếu ốm và nghe bà Nuôi ca thán mặc dù chỉ cảm lạnh xoàng đã chết dở mình. Chàng thì ngay từ đầu đã khăng khăng ko chịu mang bà Nuôi theo vì “phải chăm bà Nuôi thì thà anh chăm con anh còn hơn. Với lại mắt bà ấy bé quá, anh chả hiểu bà ấy nhìn anh hay nhìn ai”. Chàng rút kinh nghiệm đau thương này từ lần chàng đi shopping ở trung tâm nào đó, mình mệt ở nhà, chàng dẫn hai con theo nên mình phải điều cả bà Nuôi đi cùng. Hôm đó chàng gần chết vì bà Nuôi vào trung tâm shopping thì như cá gặp nước, cứ tự ý đi lung tung làm chàng phải tìm “ko dưới 100 lần”, và nhìn thấy bà Nuôi rồi nhưng vẫy mãi gọi mãi bà Nuôi rõ ràng nhìn về phía chàng nhưng vẫn ko nhìn thấy, thế nên mới ra nông nỗi “mắt bà ấy bé quá anh chả hiểu bà ấy nhìn anh hay nhìn ai”.

Thỉnh thoảng gọi điện về nhà xem bà Nuôi ở một mình ra sao, lại nghe bà Nuôi ca thán cả tràng dài. Trước hôm mình đi, bà Nuôi hỏi “cô ơi, cô đi vắng chị giúp việc kia có đến dọn nhà ko, để tôi bảo chị ấy dẫn tôi đi chơi”. Mình chưa kịp nói gì thì chị bạn người VN đang ở cùng nhà mình hôm đó chắc thấy chối quá nên phải nói “chị ấy mà đến thì phải làm việc chứ làm gì có thời gian dẫn cô đi chơi hả cô”. Xong chị ấy ra hỏi nhỏ mình “sao giúp việc nhà em lạ thế”, mình cũng chỉ biết cười cười “thì tính bà ấy cứ hồn nhiên thế”.
Ở với bà Nuôi lâu mình đâm ra có tính điếc. Nhiều lúc cứ kệ bà ấy nói huyên thuyên, coi như ko nghe thấy. Được cái hình như bà ấy chỉ có nhu cầu nói huyên thuyên chứ ko có nhu cầu nghe phản ứng của người khác, thế cũng đỡ.

No comments:

Post a Comment