Tuesday, February 22, 2011

Phải làm sao (hết)

Trong đống thứ chàng tức tốc mua để trang bị cho garage đó thì có một hệ thống đà để nâng ô tô lên không trung đặng chàng còn chui xuống dưới sửa. Lại có một hệ thống nữa, nhỏ hơn, để nâng xe máy lên cao để chàng khi sửa xe máy thì ko phải cúi lom khom mỏi lưng. Mình băn khoăn “nhưng anh phức tạp thế làm gì, cả chục năm nay em toàn thấy anh lấy tăm bông lau xe, mà anh gọi là phục chế xe cổ, ngoài ra thì toàn làm hỏng chứ có sửa được cái gì đâu mà trang bị kỹ thế”. Chàng tức tối “em cứ cái giọng châm chọc đấy thì lần sau anh ko cho em đến garage của anh nữa”.

Hai tuần trước chàng lại nịnh nọt “em cho anh mua cái xe Porsche này nhé. Màu vàng chanh này anh chưa có. Giá hời lắm”: Mình lắc đầu. Chàng năn nỉ “anh chỉ mua chạy một thời gian rồi anh lại bán lại, thể nào cũng lãi. Em cho anh mua nhé. Em xem này, đẹp lắm, em xem đi”. Vừa nói vừa hăng hái mở ảnh ra cho vợ xem mà vợ nhất định ngoảnh đi ko xem.

Chàng mà chịu bán đi thì mình có mà đi đầu xuống đất. Đồng ý cho chàng mua, cái xe vào tay chàng rồi chàng giữ có mà hơn đười ươi giữ ống. Mình bị mấy vụ rồi. Mỗi lần bắt chàng bán xe đi mặt chàng đau khổ như sắp khóc đến nơi.

Trở lại việc chàng bảo mình châm chọc chàng, mình thề là mình ko châm chọc tí nào. Mang tiếng phục chế xe cổ mà ông xách kè kè lọ kem Nivea và một hộp tăm bông. Nivea để ông bôi bôi trát trát lên ghế da. Tăm bông để ông chui vào xe hí hoáy tỉ mẩn lau từng ngõ ngách cho sạch. Cái gì hỏng vẫn hoàn hỏng, méo vẫn hoàn méo, thủng vẫn hoàn thủng, ghẻ lở vẫn hoàn ghẻ lở. Thế mà cứ gọi là phục chế thì ko hiểu là phục chế ở chỗ nào. Có lần đang mải mê phục chế như thế thì con chim bồ câu bay ngang qua ỉa bẹt lên kính cho một bãi to gần bằng lòng bàn tay. Khỏi phải nói có người nhảy thách lên thế nào.

Chưa kể chàng còn phá gia chi tử. Mấy tháng trước chàng quên khóa xe, kẻ trộm chui vào phá nát nội thất xe và đánh cắp một số đồ. Chàng đau khổ bảo vợ “nhìn cái xe bị tàn phá… ôi, I don’t want to talk about it”. Chàng thương con xe đứt ruột còn vợ thì đứt ruột khi nghĩ đến khoản tiền chàng sẽ ko ngần ngại chi ra để phục chế lại.

Cách đây mấy tuần chàng loay hoay bẻ gương hậu lên xuống thế nào làm nứt kính xe. Mang xe đến thợ, thợ đã bảo cứ dùng tiếp, ko sao. Thế mà chàng vẫn mua tấm kính mới mất hơn 700e. Gọi điện tới lui rối rít coordinate vận chuyển, thái độ thì bận rộn mặt mũi thì quan trọng.

Còn hôm kia chàng đang lái xe tải thuê chở mấy con xe cưng đến garage thì va phải xe bus. Thiệt hại xe bus thì có bảo hiểm đền. Thiệt hại con xe tải thuê thì chàng phải móc túi đền. Chàng bị bọn cho thuê xe bắt đền gần 1000e mặt ngắn tũn.

Rồi ngoài việc trả tiền mua mấy cái đà nâng xe, chàng còn phải trả tiền thuê người đến lắp. Người nhận tiền nhưng ko chịu tự đến mà chàng phải lấy xe đến rước, xong việc thì lại đưa về, rất VIP. Thế mà vợ nhờ việc gì cũng kêu bận quá bận quá. Thậm chí nhiều khi mình ngờ là chàng còn kêu đón đầu trước để mình sợ ko dám nhờ nữa.

Rồi trong khi chạy loanh quanh quắn đít lên vì xe với cộ thì chàng đã làm mất cả hai thẻ debit của cả hai vợ chồng vừa được ngân hàng phát cho, mới nguyên vẫn còn dính vào tờ giấy có ghi mã số mở thẻ. Mất sau 3 ngày mới biết. Gọi điện nhờ ngân hàng khóa thẻ, ngân hàng bắt phải đi trình báo cảnh sát và mang giấy cảnh sát về thì mới cấp cho thẻ mới. Hỏi “thế có thấy khoản nào bị rút trong 3 ngày gần đây ko?”; trả lời “mới rút thì ko biết, đợi một thời gian mới biết”.

Chắc chàng thấy thời gian gần đây chàng hãm quá hay sao mà chàng hỏi “em có yêu anh ko?”, mình bảo “có, anh yêu ạ, phiền thế đấy. Chứ em mà ko yêu anh em đá anh bay qua cửa sổ từ lâu rồi”. Chàng im thít.

No comments:

Post a Comment