Sunday, June 21, 2009

Làm phim ở Việt Nam (phần 3)/ Những nỗi hổ thẹn

Một ngày đẹp trời, Nhà sản xuất (sếp to nhất đoàn phim cùng với đạo diễn) và Giám đốc sản xuất (sếp trực tiếp của mình) đến trước bàn làm việc của mình “chúng tao cần nhờ mày một việc”. Xin chú thích là Nhà sản xuất là một chị to ngang, mặt vuông lạnh như tiền, đeo kính mắt hình chữ nhật góc nào ra góc nấy, lúc nào cũng lừ lừ như tàu điện, ko bao giờ nói chuyện với nhân viên, có chỉ thị nào thì chỉ gọi sếp các bộ phận vào ra lệnh, đi đến đâu nhân viên cả ta cả tây dạt ra đến đấy. Bà sếp của mình đã vào loại sát thủ lắm rồi, đứng trước chị này mà chân còn phải xoắn quẩy.

Mình chả hiểu mô tê gì, lon ton đi theo. Vào đến nơi đã thấy chú đó ngồi thu lu. Chú đó hình như là người bên công an văn hóa, nếu xét theo cấp bậc thì là người cao nhất trong đoàn VN. Chị Producer quay sang mình nói rất nhẹ nhàng “cuộc họp này tối mật, và bọn tao muốn mày dịch”. Đứng trước những câu huỵch toẹt kiểu “chúng mày gian dối, chúng mày là đồ ăn cắp, chúng mày ko chuyên nghiệp, chúng mày vi phạm hợp đồng vv ”của chị gái kia, anh kia ko thể tìm được lời nào để nói, anh ấy toàn lắp bắp những câu mình ko thể dịch được kiểu “khổ quá, em bảo với nó, khổ quá ko biết giải thích thế nào, khổ quá ai lại nói nhau thế, nó ko thích làm nữa thì thôi…”. Hai chị gái già sốt ruột vì thấy anh kia cứ lắp bắp liên hồi mà ko thấy mình dịch, thì cứ lồng lộn lên ép mình “nó nói gì, sao nó nói bao nhiêu mà mày ko dịch”, làm mình cứ phải nhìn lom lom vào mồm anh ấy ko dám cả chớp mắt để ko bỏ sót từ ngữ quý báu nào. Đến giờ mình vẫn nhớ cái mồm nhọn nhọn của anh ấy, mấy cái ria thưa thớt, cái chót mũi lấm tấm mồ hôi, mái tóc bết bết, còn hai chị gái già kia thì mồm mím lại đến dẩu hết cả ra, chị sếp trực tiếp của mình mắt còn nheo nheo chân chim chi chít, tóc vàng hoe, son môi đỏ chót.

Giờ thì chắc phải khác rồi chứ. Hồi mình làm phim, ở miền Bắc chỉ có xưởng phim truyện, ở miền Nam chỉ có hãng phim giải phóng. Đoàn nước ngoài nào vào cũng phải liên doanh với hai cơ quan đó. Giờ các hãng phim tư nhân được phép hoạt động, tính cạnh tranh cao hơn, chắc chắn phải chuyên nghiệp và ít nhũng nhiễu hơn. Ở đâu cũng thế, độc quyền là kìm hãm sự phát triển.

3 comments:

  1. Hi, hồi đó nghe bạn bè kể Giang đi theo đoàn làm phim mà mọi người thấy lạ lắm, vì chẳng ai chọn việc giống G cả mừ!

    ReplyDelete
  2. thanks bạn rất nhiều về bài viết này

    ReplyDelete
  3. @ Poly: you are welcome
    @ forget-me-not: ừ, sau làm phim tớ cũng làm những công việc chả liên quan gì đến bằng cấp. hình như ko ai ra trường mà làm việc ko liên quan đến nghiệp vụ như tớ. mọi người hầu hết là vào ngân hàng, chứng khóan, giao nhận vận tại, hải quan vv, đúng ko?

    ReplyDelete