Saturday, January 14, 2012

Don't look a gift horse in the mouth

Khoảng chục ngày trước bà N than tóc lắm gầu và bảo mình đi mua cho bà ấy chai dầu gội trị gầu.
Chiều hôm trước mình đi siêu thị phải đinh ninh trong đầu để nhớ mua một chai Pantene trị gầu, rồi nhờ giao hàng đến nhà vì nhiều đồ quá mình mang về ko nổi . Sáng hôm sau lại thấy bà ấy nhắc. Mình mới bảo
- Cháu mua rồi cơ mà, hôm qua lúc siêu thị mang đồ đến cô xếp đồ vào kho còn gì
- Cô ko mua
- Rõ ràng cháu còn nhớ để nó lên quầy tính tiền cơ mà
- (khó chịu) Cô ko mua, tôi xếp đồ vào kho tôi lại ko biết
- (ngẩn ra) Ơ hay hội siêu thị giao thiếu đồ. Cô đưa cháu cái hóa đơn cháu kiểm tra xem
- Tôi đã bảo là cô ko mua, tôi xếp đồ rõ ràng ko có.
- (Bực mình) cô có đọc được hóa đơn đâu mà cứ khăng khăng là cháu ko mua. Cô đưa cho cháu cái hóa đơn cháu xem nào
- Hóa đơn con Anna nó vứt đi rồi (hồi trước thì cái gì cũng đổ cho Lê La, giờ Lê La lớn, nói tiếng Việt rất giỏi nên ko đổ được nữa thì lại đổ cho Anna).
Mình bực quá đi. Thái độ của bà ấy cứ như mình nói linh tinh để khỏi tốn tiền mua dầu gội bà ấy muốn. Thế nên mình mới chạy vào kho tìm, chai dầu gội trị gàu nằm lù lù ngay bên ngoài, cạnh một dãy các chai dầu gội đầu bình thường khác. Bà Nuôi chuyên đời làm xong không nhớ, nói thì cứ cãi lấy được. Nhưng mình vẫn mềm mỏng lấy ra “đây này cô này, cô xếp vào đây rồi lại ko nhớ”. Bà ấy chả nói chả rằng, cầm cái chai đấy rồi lấy thêm một chai khác nữa mình đã mua từ lâu để trong kho ra so sánh, điệu bộ ngờ vực “hai chai này giống hệt nhau, trị gầu kiểu gì vậy cà”. Mình đã bực lắm rồi nhưng vẫn phải ra chỉ vào hàng chữ “cùng là Pantene cả nhưng chai cũ này có tác dụng làm óng tóc. Còn chai cháu mới mua này có ghi chữ Trị gầu đây này cô”. Mặt bà ấy vẫn sưng vù lên, ngờ vực vẫn hoàn ngờ vực. Mình đã lộn ruột lắm nhưng vẫn ko nói gì.
Tổ sư, có mỗi chai dầu gội đầu mà bà chủ bị giúp việc truy cứ như chủ nợ với con nợ, chưa kể thái độ ngờ vực rất ghét. Mà mình làm gì có nhiệm vụ đi mua dầu gội đầu cho giúp việc, chẳng qua là mình tử tế.
Sáng thứ bẩy, mình đã quên biến chuyện khó chịu hôm nọ.
- Cô ơi cái chai trị gầu đấy cô gội có thấy đỡ không?
- Cũng có
- Cho cháu xin một ít, tóc cháu mấy hôm nay cũng bị gầu (vừa nói vừa tót vào phòng tắm của bà N tìm, ko tìm thấy)
- Ơ từ từ để tôi lấy cho
Bà N hớt hải chạy vào phòng, lục lọi lấy ra chai dầu gội cất trong ngăn kéo dưới gầm giường, rồi thấy tót vào nhà tắm loay hoay một lúc làm cái gì mà cái nắp chai cứ kêu tách tách rồi mới mang cái chai ra đưa mình. Mình cầm chai dầu còn mới nguyên thì hiểu ngay ra sự tình. Bà N vẫn ko tin mình mua trị gầu cho bà ấy thật, nên ko dùng chai đó trị gầu mà tìm cách khác. Giờ thấy mình hỏi thì cuống quá phải mang cái chai đó vào nhà tắm ngụy trang một tý cho ra vẻ cái chai đã dùng rồi. Thủ thuật làm cũ đồ trong điện ảnh gọi là aging haha. Cụ N cũng mưu mô ra phết.
Mình bực, nhưng vẫn giả như ko biết gì, coi như bỏ qua lần này. Nhưng nếu bà N đủ trình thì sẽ tự biết ko bao giờ được đả động chữ “dầu gội” với mình lần nữa.
Nói thêm một tý, cái cách khác mà bà N dùng để trị gầu là dùng chanh. Hai túi chanh mình mới mua, một túi chanh xanh, một túi chanh vàng, mới có vài ngày đã hết bay. May chanh ở siêu thị cũng rẻ thôi, chứ hồi cả nhà mới chuyển về Rome, ở khu Parioli đắt đỏ, mình còn bỡ ngỡ chưa biết gì mà bà Nuôi toàn bắt mình phải mua chanh cho bà ấy gội đầu, mà phải là chanh vàng “cho nó thơm”, 3euro rưỡi một quả bán ở cái boutique hoa quả gần nhà.
Một lần khác, cũng lâu lâu rồi, thấy bà N than tóc rụng nhiều quá, mình mới lấy cho bà ấy một hộp viên dầu gấc. Sản phẩm của một công ty dược nào đó của VN, bạn mình cho mình. Đợt đó mình cũng bị rụng tóc, uống vào thấy đỡ. Mình chỉ có 5 hộp, đã dùng hết 2.
Bà N thấy đồ của VN thì ngần ngại. Bà ấy thường bảo “ở nhà tôi toàn dùng đồ nhập chứ ko dùng mấy cái đồ VN vớ vẩn”. Mình bảo “cô ko dùng thì đưa lại cho cháu để cháu dùng”. Không thấy bà ấy nói gì nên mình cũng quên biến. Đợt năm ngoái bà N về VN chơi, lúc sang lại lại thấy vui mồm kể “con gái tôi nó bóp một viên dầu gấc ra để kiểm tra, con gái tôi nó giỏi lắm”. Hóa ra bà N mang hộp dầu gấc được mình cho mang về hỏi cô con gái có cửa hàng bán thuốc ở Cần Thơ, hai mẹ con săm soi bóp cả viên nang ra để xem có phải mình cho đồ vớ vẩn không. Gặp người có trình độ thì có lẽ mình đã nói “Don’t look a gift horse in the mouth”. Nhưng trong trường hợp này mình chỉ im lặng, tự nhủ từ lần sau ko cho nữa. Mình cũng chẳng có mà dùng chứ đâu có thừa mà cho.
Có những người, có lẽ tự biết mình ko biết gì, nên rất sợ người khác nguy hiểm với mình

No comments:

Post a Comment